Chương 2: sờ bức

Lục Minh hoảng hốt, Tô Điềm thật sự cởϊ qυầи lót ngay trước mặt hắn.

Tô Điềm thật sự mắc tiểu, hơn nữa ngần ấy năm qua không có ai giành nhà vệ sinh với cô. Khi còn nhỏ mỗi lần mắc tiểu cô sẽ vào nhà vệ sinh, sau đó cởϊ qυầи. Đến giờ vẫn giữ thói quen như vậy.

Lục Minh bị dọa đến mức d.ư.ơ.ng vật mềm nhũn xuống.

Tô Điềm cứ như vậy đến chỗ bồn cầu, kéo qυầи ɭóŧ bên chân. Lục Minh nghe thanh âm đi tiểu lại nổi lên phản ứng.

Hắn đã thấy được nơi đó của cô gái nhỏ. Sống đến từng này tuổi, ngoại trừ lúc xem phim AV, thì đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy nơi riêng tư của phụ nữ.

.m m.a.o của Tô Điềm không tính là nhiều, ở giữa có một ít. Do làn da trắng nõn, nên khu rừng rậm trông cực kỳ rõ ràng.

Lục Minh nhìn cô đi tiểu, sau khi giải quyết xong thì cầm khăn giấy lau đi nướ© ŧıểυ dính trên tiểu huyệt. Mọi thứ đã xong, cô nàng xả bồn cầu, rồi dùng thanh âm ngọt ngào nói với Lục Minh: “Anh đi tiểu.”

Cô gái nhỏ chưa từng nhìn thấy đàn ông đi tiểu nên mặc nhiên cho rằng bộ dáng ‘tự giải quyết’ của hắn là đi tiểu.

Lục Minh nhìn cô mặc qυầи ɭóŧ vào, g.ậ.y th.ịt dựng càng cao. Hắn cảm thấy nam căn của mình sắp nổ mạnh, gân xanh nổi lên.

Hắn thật sự quá cầm thú, còn chưa đợi Tô Điềm rời đi đã muốn xem tiểu huyệt.

Trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh này khiến hắn không còn bình tĩnh được nữa.

Lục Minh gọi Tô Điềm lại: “Chờ đã.”

Tô Điềm nghe hắn gọi mình liền tò mò xoay người nhìn. Lục Minh lần nữa ngồi lên bồn cầu, kéo Tô Điềm qua, nói: “Anh muốn kiểm tra xem em có lau nướ© ŧıểυ sạch sẽ chưa.”

Tô Điềm không biết hắn có ý gì, vẫn mở đôi mắt to tò mò nhìn hắn, hình ảnh này trông hết sức đáng yêu.

Tay Lục Minh run rẩy vén váy cô lên, sờ đến qυầи ɭóŧ sau đó vuốt nó một chút, rồi kéo xuống. Ngón tay thành công sờ đến âm m.a.o.

Lần đầu sờ huyệt phụ nữ làm cả người Lục Minh cứng đờ.

Tay dịu dàng vuốt ve tiểu huyệt, sau khi tìm được khe hở ở giữa liền tách hai cánh hoa, nghiêm túc nhìn chằm chằm â.m hộ.

Quả nhiên là tiểu huyệt của phụ nữ. Cảm nhận đầu tiên của hắn là mềm.

Thật sự quá nhỏ, màu phấn hồng, vì mới tiểu xong nên vẫn còn ướŧ áŧ. Tuy trí tuệ cô gái nhỏ chỉ mới tám tuổi, nhưng cơ thể đã phát d.ụ.c. Cơ thể bị ngón tay hắn mơn trớn một lúc đã tự tiết ra không ít mật d.ị.ch.

Lục Minh đó giờ chưa chơi huyệt của phụ nữ, hắn không biết làm cách nào để Tô Điềm, thoải mái. Chỉ biết sờ â.m đ.ế cô để hai chân cô mở ra.

Lục Minh nhìn tiểu huyệt, vừa vuốt âm đế vừa loát g.ậy th.ịt tự sướиɠ.

Khi nãy vừa ‘tự giải quyết’ g.ậy thịt hắn rất khô cằn không mang đến cảm giác gì, nên mất rất nhiều thời gian để bắn. Hiện tại được nhìn tiểu huyệt, nắn bóp â.m đ.ế, trên tay toàn là mật dịch của cô gái nhỏ. Hắn càng thấy kí©h thí©ɧ, tốc độ vuốt ve lên xuống g.ậ.y t.hịt càng nhanh hơn.

Lục Minh bất giác nảy lên ham muốn liếʍ hết chỗ mật dịch trên tay.

Hắn càng xem càng miệng đắng lưỡi khô, tốc độ loát càng lúc càng nhanh.

Tô Điềm tuy không hiểu, nhưng phản ứng bình thường không thể qua mắt người khác. Bị sờ một lát, cô kêu lên vài tiếng, khẽ cắn cánh môi.

Cô lúc này ngoan ngoãn vén váy lên cho anh trai sờ tiểu huyệt mình. Trong đầu không biết anh trai sẽ kiểm tra thế nào nên cô vẫn luôn chăm chú nhìn hắn.

Lần đầu tiên Tô Điềm bị chạm vào nơi riêng tư, cơ thể phụ nữ vốn mẫn cảm, lúc nãy Lục Minh vừa sờ vào âm đế cô đã cao trào nhưng không biết đây là cảm giác gì. Thân thể cô chợt mềm xuống, Lục Minh vội tiếp được cô.

Ngửi được mùi hương từ d.â.m thủy, hắn cũng đã lên cao trào.

Bắn tinh xong, bàn tay hắn dính đầy b.ạch tr.ọc. Lục Minh thở phì phò nhìn Tô Điềm bị hắn ôm eo.

Trong nháy mắt kia, hắn nhận ra sau ngần ấy năm ‘tự sướиɠ’, đây là lần đầu hắn thấy thoải mái, vui sướиɠ đến vậy.

Lục Minh dừng lại, đưa ngón tay đến gửi mũi ngửi một lát. Hóa ra đây là mùi vị của mật dịch, không hiểu sao lại có chút ngọt.

Vừa rồi hắn đúng là rất sướиɠ, nhưng sướиɠ xong mới biết mình khốn nạn tới mức nào. Trí tuệ của cô gái nhỏ chỉ mới tám tuổi, hắn lại làm chuyện này.

Lục Minh hận không thể cho mình một cái tát. Đến khi lấy lại tinh thần, hắn nhìn tiểu bức ướt dầm dề của Tô Điềm, sau đó cầm khăn giấy lau sạch cho cô, rồi lau g.ậ.y thị.t của chính mình. Không lâu sau, hắn dẫn Tô Điềm đến siêu thị.

Tô Điềm đã cao trào một lần, thân thể mềm như bông, nhưng cô không rõ đó là cảm giác gì, chỉ biết anh trai đưa cô đi siêu thị. Cho nên, cô vui vẻ nắm tay Lục Minh để hắn dẫn mình đi.

Lục Minh cũng vì áy náy, muốn làm gì đó đền bù cho cô gái nhỏ. Hắn nghĩ trẻ con thường thích đến siêu thị mua đồ ăn vặt nên hắn đưa cô đến đó.

Hắn mua cho cô cả núi đồ ăn vặt chất đầy xe. Cha mẹ Lục Minh là người có tiền, họ không ngại hắn tiêu xài. Hắn chỉ có thể dùng cách này để chuộc lỗi. Sau khi đem đống đồ ăn vặt về nhà, liền căn dặn cô:

“Điềm Điềm, em đã lấy đồ ăn vặt anh mua cho thì đừng nói chuyện sáng nay trong nhà vệ sinh cho người nhà, thậm chí là anh trai em biết. Không được nói cho bất cứ ai, quên chuyện sáng nay đi.”

Tô Điềm đang uống sữa chua bỗng tò mò nhìn hắn, hỏi: “Sao phải làm vậy?”

Lục Minh nghĩ thầm: Nói cho nó đập chết anh hả?

“Sáng nay anh trai cho em chơi trò chơi, chỉ hai người chúng ta chơi thôi. Em không được chơi với ai cũng không được nói cho bất kỳ ai biết. Em mà nghe lời, lần sau anh sẽ đưa em đến công viên.”

Tô Điềm nghe thế hào hứng gật đầu: “Được, chỉ chơi với anh, không chơi với ai hết.”

Lục Minh nghe được lời này liền nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Cảm giác áy náy vơi đi không ít. Đúng lúc này, Tô Kiều trở lại, cậu ta nhìn thấy Lục Minh mua cho Tô Điềm nhiều đồ ăn vặt như vậy thì không khỏi kinh ngạc nhìn hắn:

“Sao mày mua cho em gái tao nhiều đồ ăn vặt quá vậy, lỡ đau bụng thì sao?”

Lục Minh chột dạ giải thích:

“Tao thấy em nó đáng yêu nên muốn mua.”

Tô Kiều cũng không nghĩ nhiều: “Thằng chó này! Sao mày còn ở nhà tao. Cút lẹ!”

Lục Minh cũng muốn cút lẹ. Hắn vội lấy quần áo mình mặc vào. Trước khi đi còn nhìn thoáng qua Tô Điềm.

Cô gái nhỏ bây giờ vừa ăn vừa xem TV, phỏng chừng đã quên sạch chuyện khi nãy, không phải con nít thường có bệnh hay quên à?

….

Lục Minh ngủ lại trường học, chỉ khi vào ngày nghỉ hắn mới về nhà. Mấy ngày nay ngủ tại trường, da gà đã muốn nổi hết lên. Bởi vì hắn gặp mộng xuân.

Đối tượng mộng xuân chỉ có một.

Tô Điềm.

Sáng nào thức dậy đũng quần cũng ướt làm hắn có e ngại sống trong ký túc xá.

Vì đối diện giường hắn là giường của Tô Kiều, mỗi lần mở mắt tỉnh dậy người hắn thấy đầu tiên là cậu ta.

Tô Kiều mơ màng tỉnh dậy hỏi hắn: “Lục Minh! Thằng chó, mày nhìn tao làm gì? Mày có phản ứng với tao hả?”

Lục Minh không dám nhìn Tô Kiều, mỗi lần mộng xuân hắn thường mơ thấy bản thân mình thao em gái cậu ta.

Từ sau cái lần sờ tiểu huyệt của em gái nhỏ, hắn hay thấy mình lại sờ huyệt người ta, hoa môi phấn nộn, hương vị ngọt ngào, làm hắn không dừng được suy nghĩ về nó.