Chương 1: em gái của bạn thân

Lục Minh và Tô Kiều là bạn cùng phòng suốt ba năm, hai người vô cùng thân thiết, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Minh đến nhà hắn.

Tô Kiều không thích người ngoài đến nhà hắn và không hoan nghênh bọn họ.

Vì hôm nay trời mưa, cả hai người đều ướt hết. Tin tức đã thông báo đêm nay sẽ có bão, mưa to gió lớn làm cây đại thụ trăm năm ngã xuống, hai người cũng không tránh được mưa sa gió giật. Thời tiết thật sự quá khủng bố. Cho nên Tô Kiều dẫn hắn vào nhà, ngủ lại một đêm.

Lúc mở cửa bước vào Tô Kiều nhắc nhở hắn, nói trong nhà có em gái, dặn hắn đừng quấy rầy cô bé.

Lục Minh biết Tô Kiều có em gái, là em ruột, nhưng chưa thấy qua, hôm nay là lần đầu nhìn thấy.

Cửa vừa mở, hắn liền thấy một thân thể bụ bẫm đi về phía bọn họ, đi tới trước mặt Tô Kiều, sau đó ngồi xổm xuống đặt cho anh trai một đôi dép lê.

Tô Kiều thuận theo mang dép vào. Chờ đến khi cô bé ngẩng đầu lên, Tô Kiều vốn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng lại bị gương mặt cô hấp dẫn. Khuôn mặt mượt mà, làn da rất trắng, đôi mắt sạch sẽ trong suốt.

Quan trọng là mập mạp, có chút béo.Lục Minh cảm thấy cô gái nhỏ thật đáng yêu, hắn quăng ánh mắt cho Tô Kiều, trêu chọc: “Tô Kiều, mày cũng thật là, có em gái đẹp như vậy sao không giới thiệu cho tụi tao biết. Sợ tụi tao cướp em gái mày hả?”

Tô Kiều nghe vậy, trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt không vui: “Đừng nói bậy.”

Lục Minh không hiểu sao cậu ta không vui, nhìn bé béo béo xinh đẹp, hắn chủ động duỗi tay chào hỏi: “Chào em gái, anh là bạn tốt của anh trai em, tên là Lục Minh.”

Cô gái nhỏ nghe thế chỉ cúi đầu, nhấp miệng, tay bấm chặt vào làn váy, không nói lời nào.

Tô Kiều khẽ đẩy cô một cái, nói: “Về phòng đi.”

Tô Kiều thấy Lục Minh nhìn chằm chằm Tô Điềm, cậu ta càng bực bội, búng tay một cái nhắc nhở hắn hoàn hồn, giải thích: “Em gái tao trí lực có vấn đề, hồi nhỏ có lần bị sốt, không kịp đưa đến bệnh viện, nên trí lực chỉ dừng lại ở mức tám tuổi vào thời điểm đó.”

Lúc nãy Lục Minh đã nhận ra cô gái nhỏ có gì đó không đúng, hắn vốn khó hiểu, nhưng sau khi nghe được lời này liền hiểu rõ, cô bé bị thiểu năng trí tuệ.

Thân thể 18 tuổi, nhưng chỉ số thông minh thì chỉ có 8.

Tuy Tô Điềm có vấn đề nhưng được người nhà chăm sóc rất kỹ trong mười mấy năm, không đưa cô ra khỏi nhà, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cô bé nhìn qua không khác gì người bình thường, nhưng trí tuệ thì lại rất khác.Cô gái nhỏ sợ người lạ.

Lục Minh lúc đầu muốn đùa giỡn cô gái nhỏ một chút, nhưng khi nghe thế thì kiềm lại. Người ta đã bị tàn khuyết, hắn mà đùa giỡn thì không bằng cầm thú, cái ý tưởng này phải khắc chế đi.

Tô Kiều một thân nước mưa nên phải vào trong tắm rửa, nhìn thoáng qua Lục Minh, hỏi hắn: “Muốn tắm cùng nhau không?”

Lục Minh bị cậu ta dọa cho một trận, hận không thể phun một ngụm nước miếng, da gà cũng nổi lên hết: “Cút đi! Lão tử không có cái đam mê kia, tự mình tắm!”

Tô Kiều trợn trắng mắt đi vào một mình.

Lục Minh vẫn mặc bộ quần áo ướt dầm dề, hắn thấy không quen, sợ sẽ dẫn đến cảm mạo nên cởϊ qυầи áo ra.

Đúng lúc này Tô Điềm bưng đến cho hắn một ly nước ấm, đưa đến trước mặt hắn, nói: “Anh, uống nước.”

Cô gái nhỏ người cũng như tên, tên là Tô Điềm, giọng nói thật ngọt.

Không biết có phải còn giữ thói quen thích uống sữa bột hay không, trên người cô thoang thoảng mùi sữa.

Lục Minh nhận lấy cốc nước ấm, ngửi được mùi hương kia, hắn cảm giác được phản ứng cầm thú của mình bắt đầu rục rịch.

Hắn dặn mình phải kiềm chế lại, cô gái nhỏ nhà người ta không phải là cô gái nhỏ bình thường, mẹ nó mới có tám tuổi.Hắn uống một ngụm, mắt nhìn chằm chằm Tô Điềm. Tô Điềm thì ngoan ngoãn vào phòng bếp. Chờ Tô Kiều bước ra, cô cũng đưa cho hắn một cốc nước, nói:

“Anh hai, uống nước.”

Lục Minh vẫn quan sát cô, kỳ thật nếu Tô Kiều không nói cô gái nhỏ có vấn đề, hắn thật sự không nhận ra.

Tô Kiều cầm khăn lông lau tóc kêu Lục Minh vào tắm rửa, nhìn bộ dáng của thằng bạn tốt không mặc quần áo, cậu ta liền đưa bộ quần áo của mình cho hắn, cảnh cáo: “Mày chú ý một chút, mặc quần áo vào, đừng để em gái tao thấy.”

Lục Minh sợ bị cậu ta đánh, cầm quần áo chạy nhanh vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong, hắn giặt sạch quần áo đem phơi ngoài ban công.

Nhưng có thể do không có bạn gái, chưa từng gặp qua những thứ riêng tư của phụ nữ. Cho nên khi nhìn thấy qυầи ɭóŧ của Tô Điềm treo trên ban công, yết hầu hắn lập tức căng thẳng.

Cô gái tâm trí vẫn còn nhỏ, qυầи ɭóŧ mang kiểu dáng hoạt hình. Hoa văn có hình đám mây nhỏ nhìn vô cùng đáng yêu. Phỏng chừng vì có chút béo, dẫn đến số đo khá lớn.

Lục Minh thấy mình tám phần là có bệnh, bằng không thì sao mới thấy qυầи ɭóŧ của cô gái nhỏ đã có phản ứng, côn ŧᏂịŧ thiếu chút nữa đã dựng thẳng lên.

Hắn còn cảm thấy mình biếи ŧɦái, tự dưng muốn đi sờ soạng qυầи ɭóŧ người ta.Nhận thấy hai chữ ‘cầm thú’ đã muốn khắc trên trán mình, hắn liền nhanh chân chạy ra ngoài.

Khi Lục Minh bước ra, Tô Điềm đã ngủ. Hắn và Tô Kiều ngủ cùng một phòng, ngủ cạnh Tô Kiều.

Tuy quan hệ hai người vô cùng thân thiết, nhưng chung chăn chung gối nổi cả da gà nên ở giữa có đặt một cái gối ngăn cách cả hai.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Tô Điềm đến đánh thức Lục Minh. Cô biết bạn của anh hai không phải người xấu, liền trực tiếp dùng tay vuốt mặt hắn.

“Anh ơi, ăn cơm.”

Lục Minh còn tưởng mình đúng là cầm thú, tại sao đến ngủ mà cũng có thể mơ thấy mộng xuân. Lúc tỉnh dậy hắn khó tránh khỏi hoảng sợ, vắt chân chạy bén đi.

Tô Điềm bị động tác của hắn làm cho sợ hãi, cô vội vàng ra khỏi phòng.

Lục Minh rửa mặt xong, nhìn thấy Tô Kiều gửi Wechat cho hắn: [Chỗ ba mẹ tao có chút việc, hiện tại tao đang ở chỗ họ. Mày tỉnh dậy rồi thì ăn sáng đi, đừng để ý tới em gái tao. Ra ngoài nhớ đóng cửa cho kỹ, đừng để con bé đi ra.”

Lục Minh nhìn Wechat mới dần bình tĩnh lại.

Hắn nhìn Tô Điềm đang ngoan ngoãn ăn sáng.

Lục Minh liếʍ liếʍ môi cũng bước ra ngoài, hắn cũng đói bụng.Tô Điềm thấy hắn đến, cô đi vào phòng bếp lấy một đôi chén đũa, để hắn ăn chút canh.

Lục Minh thật sự không thể ngửi được mùi hương trên người cô, quá ngọt ngào, mùi hương này làm cho hắn hơi…khó chịu.

Tô Điềm lại ngồi ở vị trí cũ ăn cơm. Thật sự, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài, còn lại đều giống như một đứa trẻ.

Lục Minh thấy hắn thật không biết xấu hổ, người ta còn là em gái nhỏ, d.ư.ơ.n.g v.ậ.t của hắn vậy mà có thể dựng đứng lên.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, ăn không vô nữa, chạy nhanh vào phòng tắm, muốn tự mình bắn ra.

Khi nãy tỉnh dậy hắn bị dọa nhảy dựng là vì ‘chào cờ’. Vốn dĩ khi đi rửa mặt nó đã rũ xuống, nhưng bây giờ lại đứng lên.

Hắn khó chịu, nên muốn vào phòng tắm giải quyết.

Lục Minh ngồi xuống bồn cầu, thuần thục cởϊ qυầи và qυầи ɭóŧ đến dưới chân, nhìn côn ŧᏂịŧ cứng rắn dưới h.á.ng, duỗi tay cầm nó vuốt ve lên xuống.

Lúc nãy bước vào hắn quên khóa trái cửa. Đúng lúc Lục Minh đang thở phì phò, Tô Điềm bất ngờ mở cánh cửa phòng tắm.

Cô vừa bước vào đã thấy cảnh tượng Lục Minh đang cầm d.ư.ơ.ng vật của mình vuốt ve.

Tô Điềm nhìn Lục Minh, đôi mắt tò mò xoay chuyển, kế đến là vén váy lên, cởϊ qυầи lót. nói với hắn:

“Anh, em muốn đi tiểu.”