Chương 3: cọ xát tiểu bức

không biết có phải đó là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu huyệt hay không cho nên ký ước vẫn còn khắc sâu.

Hắn muốn nhìn thấy Tô Điềm lần nữa nhưng hắn không thể nói cho Tô Kiều biết việc này.

Nếu trắng trợn nói thẳng muốn nhìn thấy em gái của Tô Kiều, cậu ta nhất định sẽ hoài nghi.

Vừa vặn sắp đến cuối tuần, Tô Kiều phải dọn đồ về nhà.

Ngày thường cậu ta thường ở lại ký túc xá, nhưng cuối tuần sẽ về trông em gái.

Tô Điềm trước đây còn sống chung với ba mẹ, nhưng khi cô lên 16 tuổi, trưởng bối muốn rèn cho cô tính tự lập. Dù sao thì ba mẹ không thể chăm sóc cô cả đời, một lúc nào đó sẽ mất, chỉ sợ khi đó cô không thể sống một mình.

Cho nên họ thuê một căn nhà cho Tô Kiều và Tô Điềm sống ở đó.

Tuy tâm trí Tô Điềm chỉ mới 8 tuổi, nhưng cực kỳ ngoan ngoãn. Ngày thường có thể tự mình nấu cơm, cuối tuần sẽ có anh trai chăm sóc cô.

Lục Minh cũng về nhà, hắn đang dọn một ít đồ dùng, nhìn Tô Kiều sắp rời khỏi liền ho khan một tiếng, mở miệng hỏi:

“Tô Kiều, tao qua nhà mày ở được không?”

Gương mặt Tô Kiều hiện lên vẻ cảnh giác nhìn hắn: “Mày đến nhà tao làm gì? Không phải mày đang ở biệt thự sao? Ba mẹ đã mua cho biệt thự, còn muốn ở trong căn nhà nhỏ xíu của tao làm gì? Lục Minh, một tuần nay tao thấy mày nhìn tao rất kỳ, mai có ý gì với tao?”

Lục Minh trợn trắng mắt: “Đại ca, em đây không có hứng thú gì với anh hết, em đây không có nơi để đi. Đại ca cũng biết em có thói quen thích sạch sẽ, không thích ở khách sạn. Nhà em đang tu sửa, không có chỗ về, cũng không muốn ở trường học. Chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy, cho tao ở nhờ một chút sẽ chết sao?”

Tô Kiều không nghĩ nhiều. Cậu ta đồng ý dẫn hắn về nhà chủ yếu là hai ngày nay phải có chuyện ra ngoài.

Sau khi dẫn Lục Minh về nhà, cậu ta liền nói: “Hai ngày nay tao không có ở nhà. mày để ý em gái tao một chút. Ngày thường con bé không ra cửa, chỉ cuối tuần mới có thể ra ngoài. Dẫn nó đi dạo thì được, nhưng đừng để lạc mất.”

Cậu ta thường khóa kín cửa, mua đồ ăn đặt trong tủ lạnh, vì sợ Tô Điềm ra ngoài không tìm được đường về nhà. Cho nên thường vào những ngày cuối tuần, Tô Kiêu sẽ về nhà, dù không có chuyện gì cũng sẽ về dẫn Tô Điềm ra ngoài chơi.

Tô Kiều và cậu ta là bạn cùng phòng đã nhiều năm, biết rõ nhân phẩm của hắn không xấu mới dẫn về nhà, dặn hắn chăm sóc em gái.

...

Thế nên, Lục Minh lại đến ở nhờ nhà Tô Kiều lần nữa.

Vừa về đến nhà, Tô Điềm đã chạy đến, sau đó đưa cho Tô Kiều một đôi dép lê. Lúc nhìn sang Lục Minh, cô chỉ giương mắt một cái, không nói gì.

Trẻ nhỏ có bệnh hay quên, không biết cô còn nhớ hắn không.

Tô Điềm lúc sau cũng cầm cho hắn một đôi dép lê rồi xoay người đi xem TV.

Lục Minh nhìn chăm chú cô gái nhỏ, đôi mắt vẫn luôn dừng lại trên người cô.

Tô Kiều vào nhà lấy chút đồ rồi đi, trước khi đi còn vỗ đầu Tô Điềm”

“Điềm Điềm, anh hai có việc nên vắng nhà mấy ngày. Thay vào đó sẽ có anh trai này chăm sóc em, em phải nghe lời anh trai nói biết không?”

Tô Điềm đang ăn kẹo que, nghe anh hai dặn dò thì gật đầu.

Lục Minh sau khi tiễn người đi liền ngồi trên sofa, nhìn bé béo béo xem TV.

TV bây giờ đang chiếu một nhân vật hoạt hình. Quả nhiên là một đứa trẻ, đến giờ vẫn xem phim hoạt hình.

Lục Minh nhìn cô ăn kẹo que, lưỡi hồng nhạt đang liếʍ lấy hương vị ngọt ngào.

Hắn bỗng thấy miệng đắng lưỡi khô, nuốt một ngụm nước bọt, ngửi được mùi hương trên người cô gái nhỏ, hắn phát hiện mình lại có phản ứng.

“Tiềm Điềm Điềm thích kẹo que?”

Tô Điềm quay sang, gật đầu nhìn hắn nói thích, sau đó cho hắn một cây kẹo que vị dâu:

“Cho anh trai này.”

Lục Minh nhận kẹo que, khi chạm tay cô gái nhỏ, d.ươn.g vật của hắn càng cứng rắn, làm hắn nhớ đến giấc mộng xuân.

Hắn chịu không nổi nhìn đũng quần, nói:

“Anh cũng có kẹo que, em muốn nếm thử không?”

Tô Điềm rất thích ăn đồ ngọt, nên vừa nghe nói có đồ ngọt, cô gật đầu ngay lập tức.

Lục Minh cởϊ qυầи lót, nhìn g.ậy thịt của mình. G.ậy thịt khi cương lên là 18 cm.

Hiện tại, trông nó cực kỳ dữ tợn. Lục Minh nhìn Tô Điềm, nói:

“Liếʍ kẹo que của anh đi, lấy đầu lưỡi liếʍ vô đỉnh.”

Tô Điềm nhìn gậy thịt, cô thấy nó thật là xấu, nhìn thế nào cũng không có vị dâu tây. Vì thế, cô cau mày:

“Ăn ngon không?”

Lục Minh: “Em liếʍ một chút sẽ biết, ăn rất ngon.”

Tô Điềm nghe thế, trong đầu hiện lên ý định muốn ăn kẹo que. Cô thò lại gần, mở miệng liếʍ đỉnh qu.y đầ.u. Giống như có một dòng điện chạy qua, người hắn tê dại không thôi.

Tô Điềm liếʍ một chút, cảm thấy hương vị này rất kỳ quái, không ngọt như kẹo que, còn hơi mặn, cô không thích.

“Không ăn được, không ngọt.”

Tô Kiều thấy không ăn được liền từ bỏ. Lục Minh vốn đang hưng phấn, nhìn cô không muốn liếʍ, hắn mở gọi kẹo que ra, cọ xát lêи đỉиɦ g.ậy th.ịt.

“Điềm Điềm liếʍ lại xem sao.”

Tô Điềm vươn lưỡi liếʍ, lần này có vị ngọt, cô thích.

Lục Minh thấy cô liếʍ thích ý, liền nhét g.ậy th.ịt vào miệng cô:

“Liếʍ toàn bộ đi.”

Cô gái nhỏ mặc dù liếʍ cho hắn, nhưng chỉ liếʍ chỗ có vị ngọt.

Tuy Tô Điềm chỉ ngậm lấy đỉnh, nhưng g.ậy th.ịt sung sướиɠ đến mức càng lúc càng sưng to.

Lục Minh nhìn Tô Điềm đang nghiêm túc liếʍ g.ậy th.ịt, nhịn không được đưa tay vuốt ve mông cô. Tô Điềm mặc váy, điều này rất dễ cho hắn hành động, ngón tay sờ soạng cọ xát qυầи ɭóŧ một phen.

Cơ thể cô đã trưởng thành, cho nên chỉ mới sờ vài cái đã chảy mật dịch, cả qυầи ɭóŧ đều ướt đẫm.

Tuy Tô Điềm chưa nhận thức được, nhưng cũng phát hiện qυầи ɭóŧ mình ướt. Cô cau mày phun g.ậy th.ịt, khó chịu nói:

“Anh, em tè ra quần rồi.”

Lục Minh nghe thanh âm ủy khuất như thế làm sao hắn chịu được. Hắn cởi đi qυầи ɭóŧ đang ướt, sau đó tách tiểu huyệt ra kiểm tra.

Quả nhiên ướt rất nhiều.

Không biết hắn lấy ý tưởng từ đâu, mà lấy cây kẹo qua lúc nãy, kề sát tiểu huyệt, cọ xát â.m đ.ế.

“Điềm Điềm không tiểu ra quần, tiểu bức của em ngứa, nó cần làm gì đó để hết ngứa.”

Tô Điềm mông lung, cô không hiểu những gì hắn nói, chỉ cúi đầu nhìn anh trai đang cầm kẹo que cọ cọ nơi riêng tư của mình.