Chương 2: Chết biểu tỷ đến biểu muội

Tiểu thư, tiểu thư, người thế nào rồi, người đừng dọa nô tỳ a!” Vũ Xuân hốt hoảng ôm lấy Khúc Mạc Ảnh đang ngồi xổm trên đất ôm lấy đầu.

“Cái này...... Đây là nơi nào?” Quý Hàn Nguyệt dùng sức ôm lấy đầu của mình, nhắm mắt lại, thống khổ nói, từng hình ảnh hiện ra là sinh hoạt của một nữ tử khác, nhưng nàng là Quý Hàn Nguyệt, nàng không phải Khúc Mạc Ảnh, nàng rõ ràng là bị thị vệ đẩy tới lâm Uyên Các.

Vì sao nàng còn sống?

“Tiểu thư, đây là trong phủ a, chúng ta mới hồi phủ bên trong không có mấy ngày, đây là viện tử của người a!” Vũ Xuân vội la lên, nàng cho là tiểu thư bị giật mình, mới có thể hỏi cái nói ra lời này.

“Vì...... Vì sao lại cháy?” Quý Hàn Nguyệt âm thanh khàn khàn nói.

Trong đầu của nàng bây giờ là hình ảnh cuộc sống của Quý Hàn Nguyệt và Khúc Mạc Ảnh đan xen với nhau ,làm cho nàng trong lúc nhất thời không biết mình là ai, chỉ có thể dựa vào bản năng hỏi.

“Vì sao lại cháy a? Tứ tiểu thư, ta còn muốn hỏi ngươi một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đang yên đang lành lại bốc cháy, ban ngày Nhị phu nhân còn nói cẩn thận củi lửa, lúc này mới mới vừa vào đêm, tứ tiểu thư liền gây ra chuyện này, có phải là cố ý hay không làm trái ý của Nhị phu nhân?” Ngoài cửa viện mấy bà tử đi đến, đi đầu là Vương ma ma bên người Vu thị

Khúc Chí Chấn là Khúc Phủ nhị gia, Vu thị là Nhị phu nhân.

Lời nói này phảng phất Khúc Mạc Ảnh là vì cố ý làm trái lời nói của Vu thị, dùng một mồi lửa đem viện của mình đốt cháy.

“Vương ma ma, tiểu thư của chúng ta suýt chút nữa bị thiêu chết.” Vũ Xuân tức giận nói.

“Đây còn chưa đến đêm khuya đâu!” Vương ma ma phất phất tay, ý bảo người bà ta mang tới dập lửa, tiếp đó âm dương quái khí liếc qua Khúc Mạc Ảnh, cong môi mỉa mai, một người mù đến từ điền trang, thật đúng là xem mình là chủ tử .

Thực sự là đáng tiếc, sao lại không đem người thiêu chết!

“Ngươi...... Ngươi có ý tứ gì? Tiểu thư của chúng ta cơ thể không tốt, từ trước đến nay ngủ sớm, trước kia thì giờ này đã ngủ rồi!” Vũ Xuân tức giận khuôn mặt nhỏ đỏ lên, tức giận không thôi.

“Ta có thể có ý gì, ta liền là cảm thấy...... Này lại cháy rồi, tất cả mọi người không ngủ, ai sẽ bị thiêu đến chết!” Vương ma ma đi tới, cúi người xuống nhìn Khúc Mạc Ảnh một chút, chép chép miệng, liếc mắt một cái nói.

Ý tứ trong lời nói, chính là Khúc Mạc Ảnh chính mình cố ý làm ầm ĩ ra chuyện này. Vương ma ma, ngươi làm sao dám nói như vậy với tứ tiểu thư?” Vũ Xuân tức giận không thôi.

“Ngươi một nha đầu nho nhỏ, nếu như cảm thấy bất bình, có thể đi tìm chủ tử trong phủ chủ tử bẩm báo.” Vương ma ma không sợ hãi nói .

Đi cáo trạng với Nhị phu nhân? Bà ta thật đúng là không sợ nàng đi.

Vũ Xuân nhìn Khúc Mạc Ảnh đang “sợ hãi” nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, trong lòng cảm thấy vô cùng đau sót, đừng nói nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, ngay cả tứ tiểu thư ở trong phủ này, có mấy người thực sự xem nàng là chủ tử đâu!

Mình là Khúc Mạc Ảnh, bây giờ mình là Khúc Mạc Ảnh!

Khúc Mạc Ảnh dùng sức ấn lên đầu của mình, nhắm mắt thật chặt, bên tai hết thảy chợt xa chợt gần, nhưng lại để cho nàng từ từ làm rõ suy nghĩ.

Dùng sức nắm quả đấm một cái, nàng

trở thành biểu muội Khúc Mạc Ảnh ? Cho nên, nàng lại sống đến giờ?

Nội tâm điên cuồng nhảy nhót, kích động cơ hồ từ trong cổ họng nhảy ra, ông trời phù hộ cho nàng, nàng không chết ở hồ nước phía dưới lâm Uyên Các, nàng trùng sinh biểu muội cô đơn cùng thị lực kém, bên tai tiếng cãi vã dần dần trở nên rõ ràng......

“Vương ma ma, ngươi đừng khinh người quá đáng! Tứ tiểu thư của chúng ta tuy không được sủng ái, nhưng cũng là chủ tử trong phủ!” Vũ Xuân cắn răng, đứng ở trước mặt Khúc Mạc Ảnh, che chở Khúc Mạc Ảnh nói.

“Chủ tử? Chủ tử mắt mù? Cái này phải xem trong phủ ai xem nàng như chủ tử ......” Vương ma ma cười ha hả, nàng vừa rồi lúc tới nhìn Khúc Mạc Ảnh ôm đầu nửa ngồi dưới đất, vừa nhìn liền biết là bị hù đến thất thần, càng cảm thấy nàng không ra gì, lớn tiếng trào phúng đứng lên.

“Bốp” một bạt tai đánh vào mặt Vương ma ma, cắt đứt nàng nói không ngừng.

“Tiện nha đầu, ngươi dám đánh ta!” Vương ma ma bị tát choáng váng, trên mặt béo lập tức liền đỏ lên, che khuôn mặt hung tợn trừng Vũ Xuân, tưởng rằng Vũ Xuân ra tay, nàng còn không có chịu thiệt thòi lớn như thế bao giờ, thế mà bây giờ lại bị một tiểu nha đầu đánh, hôm nay nếu khôn đánh gãy chân tiểu nha đầu này, bà liền khiến cho Nhị phu nhân mất thể diện.

“Vũ Xuân, là ta đánh mạnh quá !” Thanh âm lạnh lùng truyền ra từ sau lưng Vũ Xuân, Vương ma ma ngước mắt, nhìn về phía sau không biết Khúc Mạc Ảnh đã đứng lên lúc nào, ngây ngẩn cả người.

Tứ tiểu thư cái này cơ hồ từ trước tới giờ đều không mở miệng mù lòa làm sao dám nói chuyện như thế với bà?

Vừa mới đó là bàn tay tứ tiểu thư đánh?