Chương 1: Trong nước vong, trong lửa sinh

Quý Hàn Nguyệt một thân đỏ thẫm phượng bào, đứng tại lâm Uyên Các cao nhất trên bình đài.

Phía sau là rào chắn, phía dưới là hồ nước sâu thẳm, tay nàng co rút nắm chặt trong tay một cây trâm, cây trâm phía trên còn mang theo vết máu, trên đầu mũ phượng không biết bỏ vào nơi nào mái tóc mất trật tự bay ở trên không, nhìn nàng dung mạo như tuyết cũng tựa như tái nhợt, chật vật không chịu nổi!

Một cái thái giám mang theo mấy tên thị vệ trong cung ngăn chặn con đường của nàng.

“Phụng mệnh thái tử đuổi bắt thích khách sinh tử bất luận! Quý Hàn Nguyệt, còn không ngoan ngoãn chịu trói!” Thái giám mặt không thay đổi giọng the thé, lớn tiếng khiển trách quát mắng. Khi xưa ôn nhu săn sóc, đến chết cũng không đổi đã biến thành sinh tử bất luận? “Ta không có ám sát thái tử!” Quý Hàn Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu dùng sức để mình không run rẩy cố gắng để cho mình tỉnh táo, “Ta muốn gặp thái tử!”

Hôm nay là ngày đại hôn nàng gả vào đông cung đội danh dự che chở loan kiệu ban ngày đi vào từ cửa chính Đông cung cả nước cùng chúc mừng.

Sau khi lễ vật được đưa vào phòng tân hôn đường tỷ Quý Du Nhiên đưa cho nàng một chén trà uống xong nàng có chút buồn ngủ, bất tri bất giác nàng ngủ lúc nào không hay, khi tỉnh lại đã thấy thái tử cả người là máu ngã xuống giường đưa tay che ngực tức giận nhìn nàng chằm chằm mà trong tay nàng nắm một cây trâm dính máu.

Bát bảo phượng trâm trâm cài trên y phục của Thái tử phi Đông cung!

Có người kêu to “ thích khách”, số lớn thị vệ vọt vào, các cung nhân phân tán bốn phía nàng hoảng sợ phía dưới bị nha hoàn hồi môn Tiểu Vũ lôi kéo trốn thoát lúc bị đuổi tới nơi đây đã không biết tung tích của Tiểu Vũ chỉ còn lại một mình nàng phía trước có truy binh phía sau không có đường lui.

Quý Hàn Nguyệt cắn răng mùi máu tươi ở trong miệng tràn ra khắp nơi lần nữa nhắc lại: “Ta không có hành thích Thái Tử Điện hạ!”

“Muội muội, ngươi hành thích thái tử ta có thể làm chứng. Nếu không có ta Thái Tử Điện hạ bây giờ ngay cả mạng sống cũng không còn!” Âm thanh đắc ý từ một bên truyền đến, là Quý Du Nhiên.

Nhìn Quý Du Nhiên cười hì hì chậm rãi đi tới, đồng tử Quý Hàn Nguyệt đột nhiên giãn ra đầu như bị giáng một đòn nặng nề đến lúc này, nàng còn có cái gì không hiểu nuốt xuống một ngụm máu trong cổ họng trong đôi mắt cơ hồ phun lửa: “Quý Du Nhiên, là ngươi đang hại ta?”

Nàng là uống trà Quý Du Nhiên đưa mới hôn mê!

“Đúng, là ta!” Quý Du Nhiên nhìn Quý Hàn Nguyệt đáy mắt hiển thị rõ sảng khoái đắc ý giả mù sa mưa thở dài một hơi: “Muội muội, kỳ thực không thể trách ta, là thái tử để cho ta làm như thế! Là ngươi cản đường Thái Tử, bây giờ không giống trước kia phụ thân ngươi cũng mất rồi thái tử cần ngươi làm gì?”

“Ta...... Cha ta đâu?” Quý Hàn Nguyệt trong tay cây trâm “leng keng” một tiếng rơi xuống đất toàn thân run rẩy nàng lúc này không muốn truy cứu truyện thái tử lừa dối nàng chỉ hi vọng phụ thân không có việc gì!

Mẫu thân chết sớm, phụ thân là chỗ dựa duy nhất của nàng và muội muội.

“Phụ thân ngươi cấu kết với quân phản nghịch bị mũi tên ngẫu nhiên bắn chết, ngươi hành thích thái tử rồi chạy trốn, không cẩn thận rơi vào lâm Uyên Các, muội muội của ngươi cũng bị gϊếŧ chết trên đường chạy trốn, các ngươi tất cả đều là mưu phản, cho nên chết hết.”

Quý Du Nhiên cười khanh khách, khóe mắt đều là cười đắc ý, ngay giờ khắc này nhất định là đến cái chết Quý Hàn Nguyệt, nàng tâm tình tốt không muốn lại ngụy trang mình.

Quý Hàn Nguyệt dưới chân mềm nhũn một chân nặng nề quỳ trên mặt đất, phát ra âm thanh xương cốt chạm xuống mặt đất thanh thúy, đau đớn khiến nàng giật mạnh nhưng càng đau là lòng của nàng lục phủ ngũ tạng tựa hồ cũng đã nát!

Nhân sinh đau đến mấy cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!

Ngẩng đầu, nhìn về phía Quý Du Nhiên, khuôn mặt độc ác cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì...... Cái gì?”

Chậm rãi đi tới, tới chỗ Quý Hàn Nguyệt quỳ trên đất Quý Du Nhiên mị nhãn như tơ, che miệng cười càng phát đắc ý: “Thái tử chưa bao giờ thích ngươi, hắn nhìn trúng là binh quyền trong tay phụ thân ngươi, phụ thân ngươi không biết điều, không muốn đem binh quyền xem như của hồi môn cho thái tử, hắn sao lại cần giữ lại một cái không có trợ lực nhạc gia?”

Quý Hàn Nguyệt con mắt đột nhiên rút nhanh!

Phụ thân đã từng ám chỉ qua thái tử cưới nàng tâm ý không đơn thuần, nếu nàng không muốn gả cha có thể giải quyết trước khi thành thân nhưng nàng chưa từng thực sự nghe vào đối với thái tử không có nửa điểm đề phòng.

Là nàng nhìn sai người, liên lụy tính mạng phụ thân và muội muội, mỗi lần hít thở đều đau như khoét lấy trái tim của nàng.

“Ngươi xem một chút đây là cái gì?” Quý Du Nhiên rất hưởng thụ nhìn Quý Hàn Nguyệt đau đớn, cười khanh khách nói.

Chậm rãi vén ống tay áo lên, cùng với tiếng ngọc va chạm một cái vòng tay màu máu đỏ xuất hiện ở trước mặt Quý Hàn Nguyệt, vòng tay rất tinh xảo phía dưới đính hai viên ngọc lục bảo hình giọt nước, nhìn vừa độc đáo lại tinh xảo: “Đây là từ trên cổ tay muội muội ngươi trên chặt xuống ta để cho người ta đem thi thể muội muội ngươi ném ở bãi tha ma, đoán chừng giờ này đã bị chó hoang nuốt chửng xé nát!”

Đây là di vật mẹ nàng để lại, một cái cho nàng một cái khác cho muội muội nàng yêu quý Yên Nguyệt.

“Yên Nguyệt!” Nàng khàn giọng gào lên muội muội của nàng, một nữ hài tử ngoan ngoãn, không ngờ lại có kết cục bi thảm như vậy.

“Quý Hàn Nguyệt, ta đã sớm là người của thái tử ngươi biết không?”

“Phụ thân ngươi bị mũi tên bắn chết là mệnh lệnh thái tử đưa ra, ta đã bắt chước chữ viết của ngươi lừa phụ thân ngươi đến thư phòng của thái tử, phụ thân ngươi cũng coi như là mạnh mẽ bị bắn thành một con nhím vẫn không chết, cuối cùng phải chặt đầu mới chết về sau tước vị này chính là của cha ta, ta mới là đích trưởng nữ......”

......

Từng câu lời nói, tàn nhẫn miêu tả cảnh tượng người thân nhất khi chết đi đẫm máu như nào, giống như một con dao sắc bén, hung hăng cắt vào trái tim Quý Hàn Nguyệt .

Chữ? Hai người đã từng bắt chước kiểu chữ của nhau cũng bởi vậy hai người cũng có thể viết được chữ của đối phương giống như đúc thậm chí ngay cả một chút tiểu tiết quen thuộc cũng giống vậy.

Vốn cho là đây bất quá là thú vui nho nhỏ trong khuê phòng thôi không nghĩ tới lại hại đến tính mạng phụ thân!

Nơi ngực đau đớn cơ hồ nổ tung, toàn thân co rút, Quý Hàn Nguyệt gắt gao trừng Quý Du Nhiên màu mắt tựa như nhỏ máu ngoan lệ hung ác nham hiểm!

Giờ khắc này trước mắt Quý Du Nhiên phảng phất thành Thái Tử phi.

Quý Hàn Nguyệt cố tỏ ra bình thường nàng chống tay một cái, nửa quỳ thân thể đột nhiên đứng lên đột nhiên bổ nhào qua ôm chặt lấy Quý Du Nhiên, không chút do dự liền ôm lấy Quý Du Nhiên nhảy xuống.

Dù sao cũng phải chết, nàng cũng muốn lôi kéo bọn họ cùng một chỗ xuống Địa ngục!

Con gái của tướng quân, dù cho nàng ngày thường cũng là nuôi dưỡng ở khuê phòng, thân thủ so với thiếu nữ bình thường nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Bất quá nàng nhanh, thị vệ động tác càng nhanh một người thị vệ xông lại kéo lại chân Quý Du Nhiên đem nàng cứng rắn túm trở về.

Một người khác đè lại tay Quý Hàn Nguyệt ra sức gập lại đau đớn kịch liệt bên trong, tay Quý Hàn Nguyệt trực tiếp bị bẻ gãy tiếp đó bị bọn họ hung hăng đẩy ra.

Phía dưới rào chắn là hồ nước lạnh như băng bên tai là Quý Du Nhiên bén nhọn điên cuồng tiếng kêu lên: “Đem tiện nhân này kéo lên thiên đao vạn quả.”

Quý Du Nhiên mặc dù vừa mới trở về từ cõi chết, trên gương mặt lại bị rào chắn làm xước một khối da, máu đầm đìa chảy xuống dưới mặt tựa như lệ quỷ!

“Ta lập huyết thệ, dùng cái này nguyền rủa các ngươi!”

Quý Hàn Nguyệt thì thào nói dùng hết sức cắn, lưỡi lập tức chảy máu điên cuồng tràn ra khoé môi, trừng trừng nhìn Lâm Uyên Các đến khi chết.

Hỷ phục màu đỏ xoè rộng ra, rơi vào bên trong hồ nước đen đặc lạnh như băng.

Biên cảnh bên trong một lều trại lớn, truyền lệnh quan vội vã vào cửa, cung kính đưa bức thư trên tay ra: “Gia, kinh thành có biến!”

Thị vệ tiếp nhận sổ bức thư đặt lên chiếc bàn phía sau mở ra.

Một cái thon dài bàn tay tới đặt trên bức thư, khớp xương dày đặc, màu da như ngọc, thật lâu sau thanh âm u lãnh truyền ra: “Chuẩn bị lên đường đã đến lúc hồi kinh!”

Ánh lửa ngút trời dựng lên đốt người cơ hồ ngạt thở, ngước mắt lên cơ hồ trong mắt hắn đều là ánh lửa, nhìn lên trời, có một cây xà nhà gỗ bằng gỗ đang đổ xuống ở trước mắt.

Nàng chậm rãi mở to mắt, trước mắt một mảnh hoảng hốt, ngọn lửa đỏ rực như đêm động phòng đẫm máu ở sâu trong ký ức của nàng, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào......

“Tiểu thư, đi mau!” Một bóng người bọc lấy cái chăn ướt mở cửa xông vào kéo thiếu nữ té ngã trên đất xông ra ngoài.

Quý Hàn Nguyệt bị nắm kéo không tự chủ được đi theo vọt ra khỏi cửa ra vào, sau lưng một cây lại một cây cây cột ngã xuống, một áng lửa bao phủ khu vườn hoang vu này.

Mảng lớn ký ức điên cuồng xuất hiện trong đầu của nàng dưới chân nàng mềm nhũn, nặng nề té ngã trên đất, che ngực ho kịch liệt đứng lên.

Khúc Mạc Ảnh, Quý Hàn Nguyệt quan hệ chị em họ là tứ nữ của Công bộ thị lang Khúc Chí Chấn, bị quý thϊếp phù chính Vu thị đối xử khắc nghiệt hồi nhỏ bởi vì bệnh không có người trông nom bị sốt cao dẫn đến hỏng mắt từ nhỏ lớn lên ở ngôi làng ngoài thành mấy ngày nữa là đến lễ mừng thọ của Khúc Thái phu nhân, Khúc Thái phu nhân cố ý đem nàng tiếp trở về.

Không nghĩ tới mới hồi phủ hai ngày, ở viện tử liền bốc cháy.

“Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ!” Người phía trước đem chăn mền ẩm ướt quăng ra, quay người lại vội vàng hỏi, là nha hoàn Vũ Xuân của nàng.