Chương 42: Thi Thể Cùng Máu Ở Khắp Mọi Nơi

Thế nên khi nhắc đến Tam Hoàng tử, nàng không muốn giữa họ xảy ra điều mờ ám gì. Từ lúc đầu, nàng đã không có ý định cạnh tranh với Trữ Ngọc Linh. Tam hoàng tử muốn làm gì đích thực không phải là chuyện của nàng, nguyên do nàng không muốn Trữ Ngọc Linh thành hôn với Hoàng tử chỉ vì sợ Lăng phu nhân sẽ lợi dụng sức mạnh liên hôn này chống trả lại nàng.

"Nếu Tam hoàng tử biết ngươi vô tình với hắn như vậy, không chắc liệu hắn có còn đối xử tử tế với ngươi hay không." Suy nghĩ này khiến hắn cười càng lớn hơn, ánh mắt rơi vào Trữ Tuyết Yến, lãnh khốc tà mị, khiến toàn thân nàng căng thẳng, tựa như bị một vật sắc nhọn hàn quang đâm vào.

Nàng không thể để Ngao Thần Nghĩa dấy lên nghi hoặc, trước tiên không được sợ hãi dời đi ánh mắt. Bất chấp tất cả đối mặt với ánh mắt âm lãnh đó, nhưng trong lòng lại sợ hãi run lên. Nàng liên tục thầm tự an ủi bản thân rằng Ngao Thần Nghĩa cần nàng tìm binh phù của tiền triều, hắn cần nàng sống làm điều đó, ít nhất lúc này sẽ không gϊếŧ nàng.

So với lần đầu họ gặp nhau, Ngao Thần Nghĩa đã bớt thị huyết cùng áp bức nàng hơn, nhưng vẫn không thể hoàn hảo đảm bảo an toàn cho nàng, Dịch Vương gia luôn là kẻ thâm sâu khó lường.

Đòi hỏi ác quỷ đi ngược lại với lợi ích của họ, luôn là một ván cược hoặc giành được chiến lợi to lớn hoặc sẽ chết vô cùng thê thảm. Nàng đang tự đặt chính mình vào ranh giới giữa sống và chết.

Đánh bại mẫu tử Lăng phu nhân quá sức đối với nàng, nàng buộc phải tìm kiếm đồng minh cho mình. Cữu phụ là một trong số đó, nhưng ông rồi cũng phải quay trở lại biên giới xa xôi, không thể trở thành sức mạnh chống lưng cho nàng, phải tận dụng quyền lực của người khác, nếu không, gϊếŧ chết nàng sẽ giống như bẻ gãy một chồi non đối với Trữ Ngọc Linh, hoàn toàn không có cơ hội đánh trả.

Cả phủ đệ, không có ai để nàng có thể trông cậy, cả Thái phu nhân lẫn Trữ Hiên. Tình huống như thế làm sao nàng có thể thắng được Lăng phu nhân để báo thù!

Kẻ yếu có thể thành công trong việc thao túng người khác, nhưng đối với sức mặt vật lý thì lại vô tác dụng. Trước sức mạnh khủng khϊếp của Lăng phu nhân, mọi thứ nàng có đều trở nên tầm thường. Nếu bà ta muốn nàng chết, nàng vô pháp chống cự. Thêm nữa, Trữ Hiên cũng không thể trở thành mối đe doạ với bà. Dù thế nào, nàng cũng phải đi trước một bước.

Nàng phải trở thành người của Ngao Thần Nghĩa.

"Được, ta sẽ thu nhận ngươi." Hắn khẽ nở nụ cười đầy ẩn ý, hàng lông mi dài hoàn mĩ đổ bóng lên khuôn mặt trắng mịn của hắn, "nếu đã là thủ hạ của ta, ngươi không được hoảng sợ."

Tiếng cười bâng quơ đó như một tín hiệu, nhắm thẳng vào những tên vệ binh đang canh giữ bên cạnh hắn, tim đập loạn xạ. Tất cả đều giảm thính giác, chuyển hướng chú ý của họ ra khỏi hồ nước. Nếu Dịch Vương gia phát hiện ra đám người họ đang nghe trộm, họ có thể nói lời vĩnh biệt với đôi tai mình.

Đột nhiên, hắn ném mạnh ly rượu về phía sau, tạo ra một tia huyết sắc, đập xuống hồ nước. Trước khi Trữ Tuyết Yến kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, Ngao Thần Nghĩa đã chớp nhoáng đáp xuống đất, bắt lấy nàng, cùng rơi trở lại trên tảng đá. Hắn vẫn ở tư thế nghiêng nửa người, điểm khác biệt duy nhất là trong vòng tay có thêm một thiếu nữ trong sáng tuyệt mỹ.

Dòng huyết dịch đỏ quạch cuốn theo dòng nước trôi đi!

Trên hai bên ngọn đồi, đám hắc y nhân đeo mặt nạ hoặc lăn xuống hoặc trồi lên từ dưới đáy hồ, tất cả đều chĩa mũi kiếm về phía Ngao Thần Nghĩa, cũng như Trữ Tuyết Yến trong tay hắn. Hàn quang trong chớp mắt tiến gần về phía họ…

Cùng lúc đó, vệ binh từ bốn phương tám hướng bất thình lình nhảy ra, chém gϊếŧ không thương tiếc. Mặc dù hắc y nhân cực kỳ điêu luyện, nhưng bị vệ binh phục kích, đối mặt với đội vệ binh đông gấp hai lần họ cùng cường độ tập luyện khắc nghiệt, họ hoàn toàn không có cơ hội.

Trong phút chốc, tiếng hét thảm từ một phía vang lên khắp trời, mặt hồ trong vắt bị nhuộm đỏ bởi huyết dịch.

Máu hiện diện khắp mọi nơi. Đám hắc y nhân lần lượt bị hạ gục, một vài người chết ngay tại chỗ, một số vẫn gắng sức tiến về phía Ngao Thần Nghĩa sau khi đã lãnh bảy tám vết chém. Một tên hắc y nhân đã xoay sở nhảy lên được trên tảng đá, nhưng ngay lập tức ngã nhào xuống trước mặt Trữ Tuyết Yến. Đôi mắt hắn trừng lớn, nhìn thẳng vào nàng, sức sống dần dần tắt lịm trong mắt. Trước khi chết, hắn phun ra một ngụm máu bắn lên y phục của Ngao Thần Nghĩa cùng Trữ Tuyết Yến.

Trong vô thức, Trữ Tuyết Yến vươn tay nắm lấy áo của Ngao Thần Nghĩa.



"Sợ?" Một âm thanh lạnh lẽo nhưng đầy mê hoặc vang lên bên tai nàng.

"Sợ thì có thể làm được gì?" Trữ Tuyết Yến nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắc y nhân. Sắc mặt nàng tái mét, tứ chi cứng đờ, nhưng vẫn gắng sức mở to mắt nhìn cảnh tượng này.

Sau khi bị đâm vài nhát, dòng máu ấm nóng ào ào tuôn ra, đôi mắt hắn mở to vô hồn vô cảm nhìn về phía họ. Cuộc ám sát này cuối cùng vẫn thất bại, tiếng kêu la ngày càng nhỏ dần rồi biến mất.

Mọi thứ đã được lên kế hoạch, Dịch Vương gia hiện thân ở đây chỉ đợi chờ chuyện này, còn nàng lại tự mình đâm đầu vào nó.

"Nếu sợ, ngươi có thể rời đi!" Ngao Thần Nghĩa buông ra vòng eo thon của Trữ Tuyết Yến, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm hiểm, mị hoặc nhưng khó nắm bắt, hiện ra đầy khϊếp sợ, đặc biệt trong tình cảnh đẫm máu này.

"Cho dù rời đi, tiểu nữ cũng không được an toàn. Con đường phía trước chắc hẳn cũng đầy rẫy nguy hiểm." Trữ Tuyết Yến nhanh chóng bình tĩnh lại, ngồi dậy, ôm lấy đầu gối tựa đầu vào, trầm giọng nói.

Nếu đã dám ám sát Ngao Thần Nghĩa, không thể có chuyện chỉ vài người, đám hắc y nhân đó không thể gϊếŧ được hắn, nhất định sẽ còn đợt tấn công khác đang chờ đợi hắn ta. Sau cuộc ám sát thất bại, kẻ chiến thắng luôn mất cảnh giác, nếu kẻ thù tập họp sức mạnh phục kích vào lúc này, có thể họ sẽ đạt được những gì họ muốn.

Gợi nhớ lại kiếp trước, mẫu tử Lăng phu nhân cùng Hạ Vũ Hàng cũng đã hành động như vậy. Ngay vào đêm trước lễ thành hôn, giây phút sung sướиɠ cùng hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng, họ đã tàn nhẫn dìm chết nàng trong đầm sen.

Thiếu nữ vận bạch phục ngồi bó gối trên bệ đá, đôi mắt đen như ngọc sẫm, sâu thẳm nhưng xa xăm, thoáng đượm buồn. Khuôn mặt ngây thơ to bằng lòng bàn tay của nàng toát lên vẻ mất mát, góc y phục còn dính lại một ít máu tươi. Cảnh tượng máu me kinh khủng xung quanh, nàng là người duy nhất không ăn nhập vào tình cảnh này, bình yên đến khó tin, tựa như một bông tuyết tinh khiết, thanh nhã không thể chạm tới.

Khung cảnh đẫm máu sau lưng như đang làm nền cho nàng.

Không có bất kỳ thương tiếc nào cho họ, vì nếu họ thắng nàng sẽ mất mạng, dù sao, họ sẽ không tha mạng cho nàng chỉ vì nàng vô tội.

Ngao Thần Nghĩa cau mày, tuỳ tiện chỉ vào con đường mà Trữ Tuyết Yến đã đi trước đó, hỏi: "Ý của ngươi là có rất nhiều sát thủ ở ngoài kia?"

"Vương gia, câu hỏi này thực sự rất thừa. Dọc đường đi, tiểu nữ thậm chí không thể nghe thấy tiếng côn trùng, chim chóc. Khu rừng này yên tĩnh đến lạ thường!" Trữ Tuyết Yến định thần lại, hơi nhìn lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười, "Nếu Vương gia đã an bài xong mọi chuyện, sao còn hỏi tiểu nữ!"

Nàng đã chú ý đến chi tiết đó khi đến đây, con đường yên lặng đến kỳ lạ, liên kết với tình huống hiện tại, tất cả đã quá rõ ràng.

Ngẩng đầu lên, cuộc ám sát căng thẳng này vừa kết thúc, một cuộc ám sát khác chuẩn bị bắt đầu. Mặc dù không nhìn rõ chi tiết, nhưng tiếng la hét lờ mờ vang vọng khắp nơi, vô cùng khϊếp sợ. Mặc dù nàng không thương hại đám hắc y nhân đó, nhưng cũng không có nghĩa nàng muốn thưởng thức cảnh tượng đẫm máu chết chóc này, thậm chí trong không khí cũng phảng phất mùi máu tanh. Nàng im lặng cúi đầu xuống.

Nàng tận lực tránh nhìn vào cảnh tượng như địa ngục trần gian này.

"Gia, chúng ta nên làm gì với đám người đó?" Một vệ binh đi đến, kính cẩn quỳ gối dưới bệ đá.



"Quy tắc cũ!" Ngao Thần Nghĩa tuỳ tiện nói.

"Tuân lệnh!" Không nói thêm lời nào, tên vệ binh lùi về phía sau mấy bước rồi lui ra ngoài!

Sau đó, từng tiếng kêu la tra tấn vang lên, vang vọng rất lâu trong không trung. Âm thanh cuối cùng họ phát ra ngay trước khi chết. Trên khoảng đất rộng lớn, trước khi vệ binh ra đòn cuối cùng, giống như trò chơi tàn nhẫn mèo vờn chuột, không dừng lại cho đến khi cảm thấy nhàm chán, một đao gϊếŧ chết!

Dịch Vương gia, người đã trải qua vô số chuyện như vậy, sao hắn có thể không nhận ra có người đang phục kích mình.

Ngao Thần Nghĩa nheo mắt, không hỏi tiếp, đứng bên cạnh Trữ Tuyết Yến. Cơn gió thu thổi bay vạt cẩm bào bị một ít máu tươi vấy bẩn, đoá Bỉ Ngạn trông càng rực rỡ nổi bật hơn, khiến mọi người bị mê hoặc bởi sắc đỏ bắt mắt ấy. Từ vị trí của Trữ Tuyết Yến, nàng thấy rõ những đoá Bỉ Ngạn đang nở rộ, tung bay trước mặt, chặn đứng tầm nhìn về phía chân trời của nàng.

Màn đêm lăn dài, Trữ Tuyết Yến trở lại sân viện trong bóng tối. May mắn lúc này, tất cả mọi người đều đã đến chỗ Nhã Quý phi vấn an, nên nàng không gặp phải bất kỳ ai. Vừa bước vào phòng, Thanh Ngư gần như la toáng lên khi nhìn thấy vệt máu trên váy của nàng.

"Ta không sao, máu này không phải của ta." Trữ Tuyết Yến vội vàng nói, tránh nàng đá động đến người khác.

"Tiểu... tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy?" Khuôn mặt Thanh Ngư tái nhợt, lo lắng hỏi.

Nếu máu này không phải của Trữ Tuyết Yến, thì phải là của người khác. Làm sao máu của người khác lại lưu trên y phục tiểu thư, Thanh Ngư vô cùng hoảng sợ.

"Có người muốn ám sát Dịch Vương gia, ta vô tình bị vướng vào, mang cho ta bộ y phục" Trữ Tuyết Yến ngồi xuống ghế, điềm tĩnh tiếp nhận cơn mệt mỏi ập đến. Cho đến bây giờ nàng vẫn không dám thở mạnh, tay chân lạnh cóng run lên, không phải nàng không sợ, mà là nàng không được phép sợ.

"Tiểu thư, uống chút trà trước, nô tỳ liền giúp người thay y phục." Lan Trữ đem tới một tách trà bốc khói, trầm giọng nói. Nàng luôn lanh lợi hơn Thanh Ngư, sau khi thấy Trữ Tuyết Yến bước vào, nàng nhận ra được Trữ Tuyết Yến vẫn hoàn hảo, không bị thương tổn. Ngược lại với Thanh Ngư, nàng xử sự như bình thường, đi pha một tách trà nóng.

Trữ Tuyết Yến nhận lấy trà, những ngón tay run rẩy của nàng chạm vào tách trà ấm áp, một luồng nhiệt nóng xuyên qua các ngón tay, lan truyền khắp cơ thể làm nàng có cảm giác như được sống lại.

Hầu hạ nàng tắm rửa, vận y phục, vừa ngồi trở lại chợt nghe thấy có tiếng người vọng vào: "Ngũ tiểu thư có ở đây không?"

"Vị tỷ tỷ này, ta có thể giúp gì cho tỷ?" Lan Trữ bước ra, lễ phép hỏi.

"Thái phu nhân bảo Ngũ tiểu thư vận y phục, lập tức qua chỗ ngài" Tiểu nha hoàn đáp lời.

"Được, sau khi vận trang, tiểu thư sẽ đến đó ngay" Lan Trữ gật đầu. Nghe thấy vậy, tiểu nha hoàn quay lưng rời đi.

"Thái phu nhân muốn gặp ta?" Trữ Tuyết Yến sửng sờ. Sau khi não xoay tròn một vòng, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu nàng, không chút do dự đứng lên, mang theo đèn l*иg cùng Thanh Ngư hướng tới chỗ của Thái phu nhân. Lan Trữ bị Trữ Ngọc Linh va phải, vẫn chưa hồi phục nên nàng ở lại sân viện.

Vừa đến cổng viện, họ thấy trước cổng sáng chói, một nhóm tỳ nữ đứng im trên hành lang. Bên cạnh cửa còn có một vài thái giám đang đợi. Khi nhìn thấy Trữ Tuyết Yến đang đi tới, một người trong số họ bước tới, hỏi: "Người là ai?"