Chương 41: Nếu Có Thứ Vương Gia Muốn, Tiểu Nữ Cũng Vậy

Thái phu nhân tức giận ôm ngực, nộ hoả công tâm, ý tứ của Trữ Ngọc Linh là Lăng phu nhân nắm quyền sinh sát trong phủ Hộ quốc tướng quân. Mặc dù bà gần như không nhúng tay vào việc quản gia trong phủ, nhưng cũng không thể chịu nhục như vậy: "Lôi nàng ra, đem nàng ra ngoài, phạt quỳ trong tự viện, không có lệnh của ta, không cho phép nàng đứng dậy."

Vừa hét lên xong, sắc mặt bà tái nhợt, thở hổn hển. Nhận thấy mức độ nghiêm trọng của tình huống, không chút do dự, đám nha hoàn bà tử lao tới, kéo Trữ Ngọc Linh ra ngoài. Rốt cuộc, Trữ Ngọc Linh cũng không dám vượt qua giới hạn. Vừa bước ra ngoài, nàng bực bội hất tay hai bà tử ra, chỉnh trang lại tóc tai, sải bước đi về phía trước. Hai bà tử nhìn nhau, không thể làm gì đành im lặng đi theo sau lưng nàng, nhìn như thể ‘hộ tống’ hơn ‘cưỡng chế’.

Minh Nguyệt sư phụ đến trị thương cho Trữ Tuyết Yến, ngoài việc kê một số dược liệu trị sưng tấy, còn yêu cầu nàng phải đảm bảo nghỉ ngơi đầy đủ. Tựa như an ủi, Thái phu nhân đã cử người chọn cho nàng vài thứ xa xỉ, rồi hộ tống nàng trở về sân viện.

Quay trở về sân viện, Trữ Tuyết Yến ngồi dựa vào thành giường nghỉ ngơi. Dược mà Minh Nguyệt sư phụ kê thực sự rất hiệu quả, chỉ một lúc sau trán nàng đã đỡ hơn rất nhiều. Nhận thấy không có gì nghiêm trọng xảy đến với trán nàng, Thanh Ngư thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu thư, Thái phu nhân sao lại cho người những thứ mà hiện tại người không được phép mặc chứ?!" Lan Trữ cau mày hỏi, chỉ tay vào những tấm lụa xa tanh tinh xảo cùng trang sức đặt trên bàn, nhìn phớt qua cũng có thể nhận ra đồ thượng hạng. Nhưng hiện tại nàng đang phải chịu tang, sẽ không hợp quy củ nếu nàng mặc những thứ này.

"Thái phu nhân đang thể hiện tình cảm đối với tiểu thư, nhất định ngài đã nhận ra được người tốt như thế nào." Thanh Ngư ngây ngô cười nói.

"Đó là vì bà ấy nhận ra ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Đối với Thái phu nhân, ta chỉ là một công cụ, không hơn không kém." Trữ Tuyết Yến nghiêng đầu cười lạnh, hàng mi dài khẽ run lên, lưu lại trên khuôn mặt trắng thuần một cái bóng huyền ảo. Thái phu nhân đã nhận thức được Trữ Tuyết Yến không còn là người không biết cách tự vệ nữa.

Không đời nào Thái phu nhân thật tâm quan tâm đến nàng. Trong tất cả tôn nữ, Trữ Tuyết Yến đích thị là người không có bất luận tình cảm gắn bó nào với bà. Đối xử tốt với nàng chỉ để thể hiện tình thân cùng quy củ trong phủ Hộ quốc tướng quân cho thiên hạ xem, đặc biệt sau khi Trữ Ngọc Linh gây ra một trận náo loạn. Mặt khác, bà cũng muốn giáo dưỡng lại tính nhẫn nại của nàng ta.

Thái phu nhân đang cứu vãn cho Trữ Ngọc Linh, bằng cách tận dụng tình huống này để nàng ta có thể lợi dụng nó như một bàn đạp.

Với tính khí của Trữ Ngọc Linh, trở thành người trong hoàng tộc chỉ gây ra hoạ sát thân. Thái phu nhân muốn giáo huấn cho nàng một bài học, chịu đựng thời gian bị giám sát. Về việc liệu Trữ Ngọc Linh có trở mình được hay không, tất cả đều nằm ngoài khả năng của bà.

Biết Trữ Tuyết Yến nói không sai, Lan Trữ lặng thinh, không nói gì. Nàng đã từng một lần trải qua địa ngục trần gian, suy nghĩ nhạy bén hơn Thanh Ngư.

Thanh Ngư cắn môi, không nói thêm lời nào, cảm giác có lỗi với tiểu thư nhà mình.

Xa giá của Nhã Quý phi đến tự miếu lúc màn đêm buông xuống, tất cả mọi người đều ra nghênh đón, đặc biệt đám phu nhân tiểu thư vội vội vàng vàng chạy ra trước đại môn. Đại môn Hàn San Tự một trận náo nhiệt, tiểu thư khuê các lũ lượt kéo đến. Đám phu nhân mang theo nữ nhi nhà mình, háo hức muốn để lại ấn tượng với Nhã Quý phi, hy vọng có thể lọt vào mắt xanh, dành được một hôn ước tốt, cho dù không được gả cho những vương tử cao quý trong Hoàng cung nhưng cũng thoả mãn.

Thấy mọi người đều tập trung ở phía trước, phía sau có rất nhiều khoảng trống nên Trữ Tuyết Yến nắm bắt cơ hội, lùi dần về phía sau, quay đi. Nàng đi dạo vòng quanh để thư giãn, hít thở không khí trong lành. Những ngày qua nàng luôn phải nằm nghỉ trên giường khiến nàng kém linh hoạt hơn.

Tất cả đều đi về phía xa giá của Nhã Quý phi nên không khí phía sau núi ở Hàn San Tự khá yên tĩnh. Dòng suối đang chảy, con đường tĩnh lặng, những đại thụ to lớn đứng sừng sững chọc thủng qua bầu trời. Nàng đi dọc theo con đường, cảm giác thanh bình cùng thư thái, đắm mình trong khu rừng yên ả như một giấc mộng đối với Trữ Tuyết Yến.

Là người được trọng sinh, mọi thứ xung quanh nàng đều mộng ảo, tựa như một giấc mơ, chỉ có nỗi đau đớn nghẹt thở mới khiến nàng nhận thức được thực sự mình đang sống.

Đi được một lúc, trước mắt hiện ra một thác nước nhỏ dẫn xuống một hồ nước, mặc dù là thác nước nhưng lại chảy rất chậm rãi, âm thanh êm ả dễ nghe. Qua hồ nước trong vắt, đàn cá tung tăng bơi lội, như được thiên nhiên ưu ái nuôi dưỡng cùng cưng chiều.



Có người đang ngồi trên một tảng đá lớn bên cạnh hồ nước, đầu tóc rũ rượi ướt đẫm. Dù ngồi quay lưng, Trữ Tuyết Yến vẫn nhận ra bộ y phục đen huyền như mực, lộng lẫy nhưng uy nghiêm, đoá bỉ ngạn đỏ rực nở rộ kết hợp cùng sợi tơ vàng làm nên vẻ thanh tao.

Nàng không khỏi thở dài, số phận thật biết trêu người.

Người nàng không muốn gặp nhất, lại ở đây!

Trong cả tự miếu, với thân phận Dịch Vương gia dưới một người trên vạn người, Nhã Quý phi đích thị không là gì trong mắt hắn. Đã quá muộn để chuồn đi, hơn nữa, dọc đường đến đây đều không có lính canh cản đường, hắn chắc hẳn ngầm ra hiệu cho phép nàng đến gần.

"Không đến đại môn nghênh đón Nhã Quý phi? Ai biết được, ngươi có thể lọt vào mắt xanh Nhã Quý phi, thuận lợi tứ hôn với Tam hoàng tử." Đúng như dự đoán, trước khi nàng di chuyển, Ngao Thần Nghĩa đã quay đầu lại, ngồi trên tảng đá cao nhìn xuống nàng. Không có mão vương, hắn trông ung dung tự tại hơn, không quá uy áp nhưng lại rất mị hoặc. Khẽ đảo phượng mâu, lạnh nhạt nhìn Trữ Tuyết Yến hỏi.

Trữ Tuyết Yến lắc đầu dựa vào phiến đá bên cạnh, nhìn lên trên đáp lời: "Trở thành phi tử hoàng tộc là một việc quá sức đối với tiểu nữ. Tiểu nữ đã không được phú cho thông minh cùng tài hoa, sẽ tốt hơn nếu tránh xa mớ hỗn độn đó, mất mạng lúc nào cũng không biết còn không tìm được nguyên nhân."

Tất cả những gì nàng nói đều là sự thật. Nàng đã phải đấu tranh trong phủ Hộ quốc tướng quân, mỗi bước đi đều rất khó khăn. Vì Tam Hoàng tử mà phải trở thành địch nhân của đám nữ tử chỉ khiến nàng bị tổn thương cùng cô lập, thậm chí bị từ khử không chút dấu vết.

Kiếp trước nàng luôn mơ mộng về cuộc hôn nhân lãng mạn, thế nhưng, trong kiếp này, điều duy nhất nàng quan tâm chỉ có trả thù, về sau sống một cuộc sống bình dị, tiền tài cùng tình cảm đều là những thứ không cần thiết.

"Như thế nào nếu ta có thể giúp ngươi trở thành Tam Hoàng tử phi?” Ngao Thần Nghĩa nghiêng người nằm xuống, nhìn thẳng vào Trữ Tuyết Yến, gợi lên nụ cười có chút ớn lạnh quái dị.

"Tiểu nữ thực sự cảm kích lời đề nghị của vương gia, nhưng đích thực tiểu nữ không có ý định trở thành phi tử của Hoàng tử" Trữ Tuyết Yến thở dài, "Vương gia không cần lo lắng. Dù có không trở thành Tam Hoàng tử phi, tiểu nữ vẫn sẽ tiến vào thư phòng Trữ Hiên, tìm kiếm thứ ngài muốn như tiểu nữ đã hứa.” Nàng thu lại ánh mắt nhìn xa xăm, nở nụ cười tươi sáng về phía Ngao Thần Nghĩa, cử chỉ vô tình ngây thơ ấy của nàng khiến tim hắn lỡ nhịp.

Lần đầu tiên có người thoải mái như vậy khi đối mặt với hắn, không giống những người khác luôn né tránh ánh mắt hắn, không phải ai cũng có khả năng chịu được khí tức âm lãnh như hàn khí âm ti của hắn. Trước mặt hắn, ngay cả đại tướng quân lão luyện từng chinh chiến vô số trận đấu cũng phải hảo hảo tuân lệnh, huống chi thiếu nữ mỏng manh có thể bị gió cuốn đi này.

Đôi mắt tuấn mị dấy lên vài phần tò mò: "Nếu toàn bộ phủ Hộ quốc tướng quân bị tru di, ngươi không lo lắng sao?"

Mặc dù cùng một câu hỏi với trước đó, nhưng giọng điệu lại khác hẳn.

“Vương gia chỉ dưới một người, vả lại, trong tương lai, cả vương triều trong tay ngài, quân muốn thần tử thần bất tử bất trung, bây giờ không hành động không có nghĩa sau này cũng không. Tiểu nữ không đáng phải lo nghĩ về chuyện đó."

"Ồ, Trữ Hiên là thân phụ của ngươi, ngươi không lo lắng cho hắn sao?"

"Thân mẫu của tiểu nữ là phụ mẫu duy nhất, tiểu nữ chưa bao giờ có phụ thân" Đôi mắt sắc sảo xa cách, nàng nói không chút do dự, chỉ có đôi lông mi dài khẽ nhếch lên một chút. Nếu nàng đã có ý định lợi dụng sức mạnh của Ngao Thần Nghĩa, nàng sẽ không trốn tránh, lưỡng lự khi đứng trước lựa chọn giữ phủ Hộ quốc tướng quân cùng Dịch Vương gia. Vả lại, nàng thực sự không có bất kì lưu luyến nào với phủ Hộ quốc tướng quân, mặc dù vẫn chưa thể ly khai khỏi tướng phủ, nhưng không ai có thể ngăn cản nàng xây dựng thế lực của mình.



Đôi môi mỏng của Ngao Thần Nghĩa hơi nhếch lên, mái tóc đen mượt tựa như một tấm lụa sẫm màu xõa xuống vai, đôi phượng mâu liếc nhìn nữ tử thanh nhã đang đứng trước mặt, "Ngươi muốn ly khai khỏi phủ Hộ quốc tướng quân sao?"

"Ân, tiểu nữ sẽ sớm rời đi!" Trữ Tuyết Yến thẳng thừng đáp lời.

"Thật quyết tuyệt, nếu ta nghiền nát phủ Hộ quốc tướng quân, ngươi không sợ bị liên luỵ sao?" Ngao Thần Nghĩa vô cùng thích thú nhìn thiếu nữ cả người toát ra khí chất lạnh lùng xa cách. Nàng dùng cả tâm tư yêu thương người thật tâm với mình nhưng lại đáp trả người nàng hận gấp trăm ngàn lần.

Để đạt được thứ mình muốn, nàng lạnh lùng quyết đoán, tàn nhẫn với cả chính bản thân mình.

Chính tính cách này của nàng đã mê hoặc hắn.

"Ngài sẽ không, vô duyên vô cớ gϊếŧ người của mình, nhất định sẽ khiến thủ hạ làm việc dưới trướng cảm thấy thất vọng, thậm chí phản bội lại ngài!" Trữ Tuyết Yến ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười, đôi mắt trong veo như nước nhưng sắc bén, thâm sâu khó dò nhìn thẳng vào Ngao Thần Nghĩa. Chỉ nàng biết trong ống tay áo dài rũ xuống che dấu đôi bàn tay đang nắm chặt, trước mặt Dịch Vương gia tâm tình bất định, nàng chưa bao giờ dám mất cảnh giác.

Nàng cẩn trọng ám chỉ mình là người của Ngao Thần Nghĩa.

“Ha ha……” Hắn cười, nụ cười càng làm dung mạo hắn mị hoặc hơn, kết hợp với đôi mắt gợn sóng hút hồn của mình. Tiêu sái giơ tay lên, cầm lấy bình rượu tự rót cho mình một ly. Rượu đỏ như máu, xoay tròn trong ly, tiến gần đến môi hắn khiến chúng càng thêm tươi sáng, cảm giác âm hiểm như thể hắn đang thưởng thức huyết dịch.

"Ngươi dám uy hϊếp bổn vương? Ngươi hiện tại không sợ bị ta gϊếŧ chết sao?" Đôi mắt thanh mảnh quyến rũ của Ngao Thần Nghĩa hiện lên chút kinh ngạc, nữ tử này đích thực liên tục làm hắn ngạc nhiên. Lực chú ý của hắn không đặt ở lời ẩn ý đầy uy hϊếp của nàng, mà là sự bạo gan nàng đang thể hiện, hắn rất thưởng thức điều đó.

Nhìn vào khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của nàng, dừng lại ở trán đã được bôi một ít dược liệu. Để tránh bị nhiễm trùng, Lan Trữ cố tình xõa tóc mái trên trán nàng, nghĩ rằng sẽ không ai nhận ra được. Những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt nàng dần trở nên rõ nét, trán sưng đỏ lên càng khiến nàng trông đáng thương mỏng manh hơn.

Bất kỳ khía cạnh nào, nàng vẫn là một tiểu thư khuê các xuất thân từ gia tộc quyền quý, song, những lời nói cùng hành động của nàng lại khác xa. Nếu không tận mắt chứng kiến vết cắn rõ ràng trên cánh tay nàng, hắn sẽ không có cách nào tin được lòng dạ nàng lại sắt đá như vậy.

"Bẩm Vương gia, đương nhiên tiểu nữ sợ, nhưng vẫn sẽ kiên định với lời nói của mình."

"Tại sao?" Ngao Thần Nghĩa khẽ híp mắt.

"Nếu có thứ Vương gia muốn, tiểu nữ cũng vậy." Trữ Tuyết Yến nhìn thẳng vào dung mạo tuyệt sắc của hắn, bộc bạch thẳng thắng trước mặt hắn, không có gì phải che giấu.

Câu trả lời này khiến nụ cười Ngao Thần Nghĩa càng sâu hơn: "Ngươi cũng có thể cầu Tam hoàng tử trợ giúp, chẳng biết chừng hắn càng sẵn lòng cấp mỹ nhân một cái ân huệ."

"Tam hoàng tử muốn làm gì là chuyện riêng của hắn, không phải của tiểu nữ!" Trữ Tuyết Yến phân định rõ, đánh giá từ thái độ của Thái phu nhân, cánh cửa để Trữ Ngọc Linh trở thành Tam hoàng tử phi không hoàn toàn đóng lại, dường như hôn sự của Tam hoàng tử cũng không hoàn toàn tùy thuộc vào hắn ta.

Thêm nữa, quyền lực của Trữ Hiên là thứ mà Tam hoàng tử rất thèm khát.