Chương 43: Cuộc Đánh Giá Của Nhã Quý Phi

"Tiểu thư nhà ta là Ngũ tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân, nàng đến đây để gặp Thái phu nhân" Thanh Ngư bước tới trước, ngẩng đầu lên nói. Trong khoảng thời gian này, Thanh Ngư đã được rèn luyện, không còn rụt rè như trước, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời vị thái giám.

Có người đi vào bẩm báo. Một lúc sau, một bà tử bước ra, nhìn Trữ Tuyết Yến đang bị chặn ở bên ngoài, gật đầu với vị thái giám, hắn lập tức giơ tay lên cho vào.

Thanh Ngư bị chặn lại trên hành lang, Trữ Tuyết Yến một mình đi vào. Mặc dù không nhìn lên, nhưng ngay khi bước vào nàng đã nhìn thấy mọi thứ trong sảnh. Trong đại sảnh rộng lớn, một mỹ nhân vận cung trang thêu phượng hoàng toạ tại chủ vị ở trên cùng, khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày thanh mảnh, nói cười đều toát lên vẻ thanh nhã ôn hoà.

Thật khó tin nữ tử huệ chất tâm lan này lại là sủng phi của Đương kim Thánh thượng, Nhã Quý phi.

Tam hoàng tử ngồi bên tay trái, Thái phu nhân ngồi bên tay phải. Còn Trữ Ngọc Linh, người vừa nhận hình phạt cấm túc trong viện lúc này lại đang ngượng ngùng, e thẹn đứng cạnh Thái phu nhân. Khi Trữ Tuyết Yến vừa bước vào, Trữ Ngọc Linh trừng mắt ác ý nhìn nàng nhưng không dám làm gì.

Đương nhiên, Nhã Quý phi đang ở đây, ngài đến viện của Thái phu nhân vào thời điểm này, cho thấy mối quan hệ giữa hai người rất tốt.

"Nàng là Ngũ tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân? Đã bao nhiêu xuân xanh rồi?" Nhã Quý phi đánh giá Trữ Tuyết Yến một lúc, nàng thoạt nhìn tái nhợt, khiến người khác có cảm giác nàng không được khoẻ. Nhưng nhìn kỹ sẽ nhận thấy đường nét sắc sảo của nàng thực sự rất đẹp, chỉ vì bờ môi nhợt nhạt mà trông nàng kém bắt mắt hơn.

Nhưng càng nhìn lâu, mỹ mạo của nàng càng rõ nét, thật sự là một mỹ nhân tuyệt sắc.

"Bẩm Nương nương, tiểu nữ là Ngũ tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân, đã được mười bốn." Trữ Tuyết Yến bước tới trước cung kính hành lễ, sau đó đứng ở một bên đáp lời.

Mặc dù vấn an Nhã Quý phi, nhưng nàng vẫn điềm tĩnh nhã nhặn, duyên dáng, không hề tỏ ra ngạc nhiên, hoảng sợ hay vui mừng.

Thấy Trữ Tuyết Yến cư xử quy củ, Tam hoàng tử thầm khen ngợi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn. Hắn nhìn Trữ Tuyết Yến vô thức nở nụ cười. Trữ Ngọc Linh đứng đối diện hắn, vừa bắt gặp cảnh tượng đó liền lập tức bừng bừng lửa giận, gần như muốn xé khăn tay thành nhiều mảnh.

"Thật là một hài tử lanh lợi! Nhưng bản cung nghe bảo rằng sức khỏe ngươi không tốt, đã xem qua đại phu chưa?" Nhã Quý phi khẽ cười, thản nhiên hỏi.

"Mẫu phi, ngự y lúc trước đã xem qua cho Ngũ tiểu thư, nói rằng không có chuyện gì nghiêm trọng. Bởi vì điều dưỡng không tốt, nên mới luôn ngã bệnh." Tam hoàng tử nhanh chóng đáp lời. Lúc ở sau núi, Trữ Ngọc Linh không đánh trúng Trữ Tuyết Yến mà lại va vào Lan Trữ. Sau khi điều trị cho Lan Trữ, Tam hoàng tử đã ra lệnh ngự y xem qua sắc mặt của Trữ Tuyết Yến.

Vốn dĩ, Tam hoàng tử muốn ngự y chuẩn mạch cho Trữ Tuyết Yến, nhưng nàng không dám lại gần hắn, nên chỉ đành để ngự y nhìn qua sắc mặt nàng.

Ngôn từ của hắn khiến Thái phu nhân rất khó chịu, một tiểu thư trong phủ Hộ quốc tướng quân lại luôn đổ bệnh vì điều dưỡng không tốt. Có ý tứ gì chứ? Rõ ràng ngầm ám chỉ phủ Hộ quốc tướng quân xem nhẹ Trữ Tuyết Yến. Bà muốn phản bác nhưng lại không dám, làm sao dám phản bác Tam Hoàng tử.

"Không hẳn vì nguyên nhân đó. Tiểu nữ vừa mất nương, ngày đêm mong nhớ, nên giờ mới suy yếu như vậy" Trữ Tuyết Yến ngẩng đầu, nhẹ giọng thanh trần. Thần sắc ôn hoà, thanh âm trong trẻo. Chỉ với vài lời nói, nàng đã tỏ rõ việc mất nương mới là nguồn căn cho bệnh trạng của nàng.



Thái phu nhân ngồi một bên, mỉm cười hài lòng nhìn Trữ Tuyết Yến.

"Ngũ tiểu thư thật sự rất hiếu đạo. Minh phu nhân đã qua đời, bà không mong muốn nhìn thấy ái nữ vì mình mà đổ bệnh. Sau này ngươi phải vui vẻ hơn, chăm sóc tốt cho bản thân." Nghe lời nói của Trữ Tuyết Yến, Nhã Quý phi khẽ cười an ủi nàng. Bà nhìn nàng từ ái, vẫy tay gọi nàng "Lại gần đây, để bản cung xem xem, ngươi làm sao lại yếu nhược như vậy!"

Nghe vậy, Trữ Tuyết Yến nhẹ nhàng ngẩng đầu, ngoan ngoãn bước tới trước mặt Nhã Quý phi, lễ phép quy củ. Người khác nhìn vào liền cảm giác được nàng đích thực là một tiểu thư khuê các. So với Nhị tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân, ngay khi gặp Nhã Quý phi đã vội vàng tâng bốc nịnh nọt, Trữ Tuyết Yến tao nhã yêu kiều hơn rất nhiều.

"Ngươi thật sự rất đẹp, trông như một tiên nữ bước ra từ tranh vẽ vậy." Nhã Quý phi nắm tay Trữ Tuyết Yến, ánh mắt dịu dàng ngợi khen nàng.

Trữ Tuyết Yến có chút không thoải mái, nhưng không thể rút tay ra khỏi tay Nhã Quý phi. Nàng ngước lên, lơ đãng nhìn qua Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử đang chăm chú nhìn Trữ Tuyết Yến. Nàng vẫn mặc bạch phục, nhưng phải vấn an Nhã Quý phi nên không thể quá đơn sơ. Bộ bạch phục của nàng có điểm xuyến vài bông hoa hồng nhạt trên mép váy, làm nàng trông càng thanh nhã.

Một nữ tử vừa xinh đẹp vừa lãnh đạm, khuôn mặt vẫn còn non nớt, nhưng khí chất lại khá thu hút, khiến người khác bị mê hoặc, lưu luyến rời mắt khỏi gương mặt sắc sảo của nàng.

"Đa tạ nương nương tán thưởng" Trữ Tuyết Yến cúi đầu tránh ánh mắt sâu thẫm của Tam hoàng tử.

"Thái phu nhân, các tôn nữ của ngươi đều xinh đẹp nhã nhặn. Phủ Hộ quốc tướng quân sao có thể giáo dưỡng ra các tiểu thư xuất chúng như vậy." Nhã Quý phi buông tay Trữ Tuyết Yến ra, quay sang Thái phu nhân, cười nói với bà.

Thấy Nhã Quý phi cũng tán thưởng Trữ Ngọc Linh, Thái phu nhân càng cười đắc ý hơn: "Đa tạ nương nương ngợi khen. Chúng chỉ là những tiểu hài tử không dám nói chuyện trước mặt ngài, nên trông thanh lịch nhã nhặn. Thường ngày hai tỷ muội rất thích chơi đùa trong sân viện. Rất ồn ào, phiền phức, đều là tính tình trẻ con."

Bà trực tiếp nhắc đến vụ huyên náo đã xảy ra ở Hàn San Tự trước đó. Lúc đó, Tam Hoàng tử cũng có mặt, chứng kiến toàn bộ sự việc, thậm chí còn chủ động giúp đỡ Trữ Tuyết Yến. Thái phu nhân nghĩ rằng Nhã Quý phi cũng nhận thức được chuyện đó, nên tỏ rõ nó chỉ là cuộc cãi vã, mâu thuẫn giữa tiểu hài tử.

Trữ Tuyết Yến giữ nguyên nụ cười trên môi, lùi lại vài bước, đứng phía sau Thái phu nhân. ‘Cãi vã, mâu thuẫn giữa tiểu hài tử? Sao bà ta dám nói. Cuộc cãi vã của tôn nữ yêu quý của bà sẽ dẫn đến vong mạng đấy." Trữ Tuyết Yến thầm nghĩ, trên mặt hiện lên tia cười lạnh.

"Vẫn còn là tiểu hài tử lại còn là tỷ muội của nhau, đùa nghịch một chút cũng là chuyện bình thường. Đến khi được gả đi rồi, sẽ rất khó có cơ hội lại chơi đùa cùng nhau." Nhã Quý phi thở dài, hồi tưởng lại thời niên thiếu của mình. Bà quay sang Trữ Ngọc Linh cùng Trữ Tuyết Yến, dịu dàng mỉm cười.

"Thái phu nhân, hai tôn nữ đã được tứ hôn với ai chưa?"

Trữ Tuyết Yến đột nhiên căng thẳng, tia mờ mịt xẹt qua đáy mắt, nghĩ thầm: ‘Chuyến viếng thăm Hàn San Tự của Nhã Quý phi lần này nhất định có liên quan đến hôn ước của Tam hoàng tử, nhưng sao lại nhắc đến nàng? Hôn ước của hắn thì có liên quan gì đến nàng, tại sao lại bắt nàng đến đây?"



"Mẫu thân đều rất yêu thương các nàng ấy, không muốn họ thành thân sớm, nên vẫn ở suốt trong tướng phủ, chưa lập hôn ước. Nuông chiều quá lại sinh hư, nhìn xem, hôn ước bị trì hoãn đến tận bây giờ."

Thái phu nhân lo lắng trả lời, trách Lăng phu nhân quá chiều chuộng nữ nhi khiến chúng không thể thành thân sớm.

"Phụ mẫu thương nhi tử là chuyện luân thường đạo lý, sợ nữ nhi gả đi chịu thiệt thòi nên muốn chăm sóc lâu hơn. Nhưng cũng không giữ được lâu nữa đâu, nhìn hai tôn nữ của ngươi đi, trông như đoá hoa mỹ lệ rực rỡ, bản cung thực sự rất thích các nàng. Nếu sau này vẫn có thể ở bên nhau tựa như giai thoại của Nga Hoàng cùng Nữ Anh sẽ tuyệt biết bao!"

Nở nụ cười từ ái, Nhã Quý phi dời ánh mắt từ khuôn mặt của Trữ Ngọc Linh sang khuôn mặt của Trữ Tuyết Yến rồi chuyển qua lại.

Nga Hoàng và Nữ Anh?

Trữ Tuyết Yến rốt cuộc cũng nhận ra được chỗ kỳ quái. Chẳng trách Nhã Quý phi lại sai người mời nàng đến đây nhưng không nhắc đến chuyện huyên náo của Trữ Ngọc Linh trước đó, thậm chí còn tán thưởng nàng. Bà muốn Trữ Tuyết Yến và Trữ Ngọc Linh cùng gả cho Tam Hoàng tử.

Nhã Quý phi muốn hai nữ nhi của phủ Hộ quốc tướng quân đều gả cho Tam Hoàng tử. Trữ Ngọc Linh là Hoàng tử phi còn Trữ Tuyết Yến sẽ là Trắc phi. Bà đích thực hảo mưu tính.

Trữ Tuyết Yến đưa mắt nhìn về phía Tam hoàng tử đang ôn nhu nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia chán ghét. Nàng không muốn Trữ Ngọc Linh thành thân với Tam hoàng tử, vả lại, nàng cũng không muốn gả cho hắn, huống chi là Trắc phi. Trắc phi cũng được xem là phi tử, tựa như Bình thê cũng có địa vị ngang Chính thê. Nhưng trên thực tế, Trắc phi cũng chỉ là một tiểu thϊếp không hơn không kém.

Hơn nữa, nàng không muốn bị những nữ tử khác tính kế chỉ vì tên nam nhân này. Mặc dù hắn phú quý quyền lực, nhưng lại có quá nhiều mưu tính. Dù cho không thích Trữ Ngọc Linh, nhưng vẫn phải liên hôn với nàng. Nếu Trữ Tuyết Yến thành thân với hắn, chờ đợi nàng chỉ có cái chết.

Người phủ Hộ quốc tướng quân đang có mặt trong phòng đều biến sắc vì câu nói của Nhã Quý phi. Trữ Ngọc Linh không thể đứng vững, gần như ngã khuỵu xuống nếu không được bà tử bên cạnh chống đỡ. Không thể tin được, nàng nhìn Nhã Quý phi, rồi quay sang nhìn Tam hoàng tử đang dán mắt vào Trữ Tuyết Yến, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Trữ Tuyết Yến với tất cả thù hận cùng ganh ghét.

‘Đồ đĩ điếm dám liếc mắt đưa tình, dụ dỗ Tam hoàng tử trước mặt ta. Đúng là đồ rẻ mạt, vô liêm sỉ!" Trữ Ngọc Linh tức điên, thầm mắng.

"Nương nương, chúng đều là tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân. Mấy ngày trước Hiên Nhi có bảo lão nhân chọn cho bọn họ một phu quân tốt. Hôn nhân của chúng không được hủy hoại danh tiếng của phủ Hộ quốc tướng quân. Mặc dù Ngũ tiểu thư yếu nhược, còn là nữ nhi của Bình thê, nhưng may mắn nàng lại thông minh lanh lợi, dịu dàng nhu mì." Thái phu nhân kinh hãi, không ngờ Nhã Quý phi lại có ý định này, nhanh chóng cười đáp lời.

Lúc Trữ Tuyết Yến còn ở trong Minh Sương Viên, Thái phu nhân không thèm quan tâm đến nàng. Cùng lắm phủ Hộ quốc tướng quân nuôi thêm một người. Trong suy nghĩ của Thái phu nhân, "nuôi" tương tự với thêm một miệng ăn, còn an toàn của Trữ Tuyết Yến không nằm trong sự cân nhắc của bà.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi. Trữ Tuyết Yến hiện tại đã đổi khác, xinh đẹp kiều mị hơn rất nhiều. Thái phu nhân vẫn chưa tính toán sắp xếp tương lai cho nàng, nên theo bản năng bà từ chối lời đề nghị của Nhã Quý phi.

Trữ Tuyết Yến thả lỏng người, nhìn xuống đất.

"Ồ, thật đáng tiếc, ta thực sự rất thích hai nha đầu này." Nhã Quý phi khuôn mặt không biểu hiện bất kỳ sự phật lòng nào, như thể vừa rồi Thái phu nhân không khước từ lời nói của bà, vẫn tiếp tục cười nói: "Người tới, ban thưởng cho hai vị tiểu thư một bộ trang sức đội đầu hồng ngọc cùng mười tấm lụa gấm. Thêm nữa, ban thưởng riêng cho Nhị tiểu thư một Kim Phượng Trâm."