Chương 6: Tham lam sắc đẹp

Sau Tết, thời tiết ngày càng lạnh hơn.

Miền Nam lạnh lẽo ẩm ướt. Từ sau trận hỏa hoạn kia, Tịch Đồng theo mẹ đến Ngân Thành định cư. Mười sáu năm qua, cô vẫn không thể quen với mùa đông không có máy sưởi.

Cô vẫn luôn nghe theo lời mẹ Diệp Bích, dần dần từng bước một, học hết mình, đỗ khoa báo chí của trường đại học A, ra nước ngoài trao đổi, sau đó ngoan ngoãn nghe theo lời giới thiệu của giảng viên tiến cử, tốt nghiệp khoa chính quy liền đến ngay《 Nhật Nguyệt 》, làm việc ở tập san có trăm năm lịch sử, đi theo còn có thầy Tống có lai lịch nhất.

Đôi khi cô cảm thấy đây là sự phù hộ của ba và bà trên thiên đường, bảo vệ cô một đường xuôi gió thuận thủy. Nhưng khi cô bước vào xã hội, vầng hào quang như một vai chính của cô biến mất. Diệp Bích bảo vệ cô quá tốt, cô căn bản chưa bao giờ nhìn thấy mặt những người đó. Trên bàn rượu mời cô uống một ly, nhưng cô không biết rằng uống một ly chính là mười ly.

Tống Đinh thương cô, cũng bồi dưỡng cô, nguyện ý đưa cô đi ra ngoài nhìn thế giới, lúc các ông chủ mời rượu ông sẽ ngăn cản, nói cô gái nhỏ bị dị ứng với cồn, đuổi cô về nhà sớm. Nhưng ông không thể lúc nào cũng có mặt, cho nên khi Tịch Đồng nhận được thư mời tham dự hội nghị truyền thông của tư bản Đông Nhạc, trong lòng ông rất hưng phấn nhưng cũng có chút bất an.

Với danh xưng《 Nhật Nguyệt 》, phóng viên có thể được mời dùng bữa riêng với người phát ngôn để bày tỏ thành ý. Tống Đinh không may bị cảm cúm, lúc ở bệnh viện ông đã gọi học trò ông tâm đắc đi bàn bạc, tổ chức bữa cơm sớm một chút.

Tịch Đồng không mất bình tĩnh, cầm văn kiện đi ngay.

Tập đoàn ME thu mua 15% cổ phần của tư bản Đông Nhạc, là một tin tức lớn ở Ngân Thành thậm chí là đặc biệt lớn trong nước. Tập đoàn quốc tế có trụ sở chính tại Canada này từng thuộc sở hữu của cặp vợ chồng gốc Hoa Mạnh Đỉnh và Cận Vinh, liên quan đến các lĩnh vực như bất động sản, tài chính, lĩnh vực hóa chất với khối tài sản trị hơn trăm tỷ đồng. Vợ chồng Mạnh thị lọt top 10 người giàu nhất thế giới.

Sở dĩ đây là tin tức lớn là vì ba năm sau khi họ qua đời, con trai duy nhất là Mạnh Dịch thừa kế ngai vàng hết sức coi trọng thị trường Trung Quốc và dự định chuyển bộ phận ra quyết định đến Ngân Thành, mua cổ phần của tư bản Đông Nhạc, đánh dấu bước đi đầu tiên của anh vào Trung Quốc.

Mạnh Dịch hai mươi tám tuổi, thiên chi kiêu tử, chờ buổi họp báo kết thúc mới ra sân đọc diễn văn. Tịch Đồng liếc mắt một cái liền thấy được anh trong biển người mênh mông.

Cô là một sinh viên khoa văn sống dựa vào chữ viết để kiếm sống, vậy mà không tìm được từ nào để hình dung người đàn ông này. Lúc cô chen chúc giữa hàng trăm phóng viên, giống như động vật ăn cỏ di chuyển về phía nguồn nước hay con thiêu thân lao về nguồn sáng trong đêm tối. Cô tự động tiếp cận anh một cách mù quáng, microphone và máy quay phim tạo thành bức tường che khuất khuôn mặt anh. Tịch Đồng bị mê hoặc, chỉ muốn nhìn anh, phỏng vấn anh và nghe những gì anh nói—

Thư ký mặc tây trang giày da bắt đầu chọn phóng viên đặt câu hỏi. Cô nhìn rất nhiều người giơ microphone và biển hiệu, cô nóng nảy xé khăn lụa giơ lên vẫy vẫy nó trên đầu mọi người, như lá cờ trắng đầu hàng thần phục.

Quả nhiên, Trần Du nhìn thấy, cô là người đầu tiên được chọn. Danh tiếng của《 Nhật Nguyệt 》còn lớn hơn cả truyền thông trung ương, chiếc khăn lụa của cô có tác dụng thu được kết quả gấp đôi chỉ với một nửa công sức.

Cô hỏi to những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn mà không hề run giọng, nhưng khi Mạnh Dịch mỉm cười, đầu bút của cô liền xuyên qua tờ giấy.

Rất nhanh Tịch Đồng đã bị các đồng nghiệp khác ép ra khỏi vòng vây, cô hài lòng cầm cuốn sổ đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, định về sớm không uống rượu.

Nhưng hành động của cô đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Trần Du, anh ta cố ý dặn người phụ trách giữ người lại, chờ lát nữa cùng lên xe đến khách sạn.

Tịch Đồng luôn nghĩ đến khuôn mặt không thể bới móc đó, ma xui quỷ khiến không kiếm cớ để về nhà, đồng ý.

Sự thật chứng minh, cô sẽ chết vì tội tham lam sắc đẹp.

Khách sạn lớn Bách Thăng, một khách sạn lâu đời ở Ngân Thành, gần cao ốc ME, toàn bộ tòa nhà đã được đặt trước. Các phóng viên ngồi ở mấy bàn trong đại sảnh, Tịch Đồng bắt đầu hối hận, cảm thấy mình thật là khờ.

Tập san không muốn mặt mũi sao, thầy Tống không muốn mặt mũi sao? Hình tượng của tạp chí bọn họ là "Truyền thống tinh anh nghiêm túc trác tuyệt", đầu óc cô nóng lên, làm hỏng chuyện.

Cô nhét khăn lụa vào túi, thẻ công tác cũng cất đi, tuy nhiên trông cô rất xinh đẹp và giống như một thực tập sinh. Khi mọi người hỏi cô đến từ toà soạn nào, cô giả bộ ngớ ngẩn cho qua chuyện, tiếp tục nhấm nháp rượu vang đỏ.

Theo như tập tục cổ đông của Đông Nhạc và ME tới bàn mời rượu, đông một ly tây một ly, không uống chính là không nể mặt. Tịch Đồng không biết mình đã uống bao nhiêu, chỉ biết được từ đầu tới cuối Mạnh Dịch cũng không xuất hiện. Hiện giờ bắt đầu cảm thấy choáng váng, cô tạm biệt trước rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Một chị phục vụ đưa kẹo bạc hà đến để giải rượu, Tịch Đồng ăn, vị cay xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, được cô ấy đỡ ra ngoài.

"Đồng nghiệp của cô đến đón cô."