Chương 5: Hình tượng chuyên nghiệp

Tịch Đồng bị âm thanh thông báo của tin nhắn đánh thức.

Cánh tay của cô cực kỳ bủn rủn, giống như không có xương, phải dùng hai tay mới có thể chạm tới chiếc điện thoại di động ở đầu giường. Cô chật vật mở mắt ra, chính là thầy của cô Tống Đinh, giám đốc bộ phận tài chính của《 Nhật Nguyệt》:

[Cơ hội này rất hiếm có, nhớ chú ý đến hình tượng chuyên nghiệp]

Trả lời "Vâng" xong, Tịch Đồng mới ý thức được, đây là cái gì vậy?

Cô không dám hỏi, cũng không dám đến đơn vị, đưa tay sờ bên cạnh mới phát hiện giường trống rỗng.

Cặp táp màu đen cũng không thấy.

Cô hậu tri hậu giác nhận ra chăn bông chỉ còn lại ruột bên trong. Cô lê cơ thể nặng trĩu xuống giường, loạng choạng đi vào phòng tắm mở nắp máy giặt ra, quả nhiên bên trong có ga trải giường và vỏ chăn đã khô, nước trên sàn cũng đã được lau chùi sạch sẽ, cửa kính và bồn cầu toilet đều đã được lau chùi sạch sẽ, sáng bóng.

Tâm trạng của Tịch Đồng phức tạp đi vào phòng bếp tìm đồ ăn, cho bánh sandwich đã mua vào lò vi sóng. Cô đói bụng đến mức váng đầu hoa mắt, không quan tâm đó là thứ gì, nuốt vào hết, cả người mới dễ chịu hơn một chút.

Tên đàn ông chó má.

Còn sạch sẽ như vậy.

Trên bàn có một phong thư mời giới truyền thông, buổi họp báo của ME lúc mười giờ sáng nay bây giờ có lẽ đã kết thúc rồi.

Đang suy nghĩ, một số điện thoại lạ gọi đến: "Tịch tiểu thư, tôi là Trần Du, thư ký của Mạnh tiên sinh. Mạnh tiên sinh có một cuộc phỏng vấn độc quyền vào lúc sáu giờ tối, tôi đã chào hỏi trước với chủ nhiệm Tống để sắp xếp phóng viên của《 Nhật Nguyệt 》. Tôi đã giải thích quy trình và chi tiết về buổi họp báo buổi sáng, các câu hỏi sẽ được gửi đến hộp thư của cô để thuận lợi viết bản thảo."

Được, quang minh chính đại tìm cớ trốn việc, khiến Tống Đinh nghĩ cô tham gia buổi họp báo, còn tóm được cuộc phỏng vấn độc quyền với Mạnh tổng.

Thư ký Trần còn nói: "Nếu như Tịch tiểu thư có việc khác không thể tới cũng không sao."

"Tôi sẽ đến và xác nhận với anh trước nửa giờ." Tịch Đồng khô khốc nói.

Đây là công việc, cho dù có mệt mỏi hay tức giận đến mấy, nếu nghỉ làm thì cô cũng sẽ không thấy yên tâm.

Đã hai giờ chiều, cô uống một tách cà phê, mở hòm thư tìm tài liệu. Kết quả phát hiện không phải tài liệu, Trần Du đã giúp cô viết xong hết rồi, ảnh chụp cũng rất chuyên nghiệp, Mạnh Dịch đứng giữa đại sảnh công ty ME, khí thế mạnh mẽ giống như có thể trấn được quỷ thần bốn phương tám hướng.

Tinh thần phấn chấn.

Nhân mô cẩu dạng.

Tịch Đồng xem đến ngứa răng.

Cô đi tắm, vết đỏ trên người không có cách nào tiêu tan, cô chỉ có thể buộc một chiếc khăn quàng cổ màu lam của Pháp quanh cổ, tìm trong tủ một chiếc váy màu trắng ngọc trai, thế là đủ cho "hình tượng chuyên nghiệp".

Chủ nhiệm Tống chỉ thích cô mặc bộ đồ này khi ra ngoài, nói con gái thời nay trang điểm lộng lẫy, nước hoa nồng nặc khiến ông mắc bệnh hen suyễn, vẫn là Tịch Đồng ngoan, không sơn móng tay hay thoa phấn, không đi quán bar không uống rượu, là hình mẫu của các quý cô hiện đại.

Tịch Đồng cười khổ trong lòng, nếu ông biết cô và Mạnh Dịch duy trì quan hệ không bình thường đã ba tháng, cũng vì mối quan hệ cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc của cô, có lẽ ông sẽ dùng một cước đá cô ra khỏi "sơn môn".

Nhắc mới nhớ, thời gian trôi qua quá nhanh.

Năm giờ rưỡi, cô bước vào cổng ME, nhân viên ở quầy lễ tân dẫn cô lên tầng mười tám, cô tình cờ chạm mặt Trần Du.

"Tịch tiểu thư đến sớm thế!" Anh ta kinh ngạc, quay lại nói xin lỗi: "Mạnh tổng tạm thời có buổi họp, có lẽ sẽ kết thúc vào khoảng chín giờ. Tôi đang định thông báo cho cô. Cô thấy đấy..."

Tịch Đồng như đã dự liệu được, cười cười: "Không sao đâu, tôi vào đợi được không?"

Trần Du biết tầm quan trọng của cô nên dẫn cô vào phòng làm việc của tổng giám đốc, cửa mở ra, "Đợi lát nữa Mạnh tổng sẽ trở lại phòng khi họp xong, cô có chuyện gì có thể nói với anh ấy."

Quả thật Tịch Đồng có chuyện, liên quan tới phần hợp đồng không bình thường kia, có thời hạn là hai năm, cô cảm thấy nếu tiếp tục thì sớm muộn gì cũng bại lộ, đến lúc đó cô làm thế nào ở đơn vị chứ, không bằng chấm dứt hợp đồng trước thời hạn.

Mặc dù không phải là lần đầu tiên tới đây, nhưng đây là lần đầu tiên cô cẩn thận quan sát nơi này. Phòng làm việc rộng rãi, ánh sáng cực tốt, bên ngoài kính thủy tinh một chiều là trời xanh mây trắng, những tòa nhà cao tầng sừng sững, tạo cho người ta cảm giác đặt mình vào trong ánh sáng và áp lực như đang ở trong một khu rừng thép.

Bàn làm việc của Mạnh Dịch rất sạch sẽ, tài liệu được xếp ngay ngắn thành một chồng cao, máy tính ở chế độ chờ, trà đen đã nguội.

Chỉ trong nháy mắt, ngoài cửa đã có người sải bước đi vào:

"Trần Du không thông báo cho em cuộc phỏng vấn đã bị hủy sao?"

Tịch Đồng nghe tiếng ngẩng đầu lên.

Mạnh Dịch nhìn cô. Anh nhớ ra bộ trang phục này chính là bộ anh thấy cô mặc khi mới về nước, sáng ngời giống như một viên trân châu giữa một dàn microphone và máy quay phim tại buổi họp báo truyền thông. Tấm kính trong suốt từ trần đến sàn phản chiếu hình dáng trắng trẻo của cô ngồi trên ghế sô pha da, cảnh tượng giống như đã từng xuất hiện.

Anh cau mày: "Phóng viên Tịch, lát nữa tôi có cuộc họp."

Tịch Đồng có chút sững sờ. Một giây kia, ký ức ba tháng trước như nước thủy triều ùa về.

Rõ ràng như ngày hôm qua.