Chương 7: Tôi cho em

Tịch Đồng mờ mịt ngẩng đầu, cảnh vật trước mắt mơ hồ, nhưng cô vẫn còn tỉnh táo, biết mình không nhận ra tên đàn ông trước mặt. Tim cô đập rất nhanh, dường như còn choáng váng hơn trước, người cũng đổ mồ hôi, cô cắn đầu lưỡi co cẳng lao ra ngoài.

Người nọ kìm cánh tay cô lại, che miệng của cô, kéo cô vào hành lang tối tăm. Lên mấy tầng, đi đến một gian phòng nào đó. Tứ chi của Tịch Đồng vô lực, thắt lưng chợt lạnh, váy bị vén lên. Cô rút cây bút từ túi bên hông ra, đột ngột đâm về phía sau, thừa dịp người sau lưng kêu đau thoát khỏi sự trói buộc rồi chạy như bay ra ngoài.

Vận khí của cô tốt, đâm đến bộ vị trọng yếu, người nọ không đi được, nhưng cô đột nhiên nghe thấy có vài người đang vội vàng gọi hắn, giống như là vệ sĩ.

Tịch Đồng đá rơi giày cao gót, lảo đảo chạy lên lầu. Những người này chắc hẳn sẽ nghĩ cô sẽ đi xuống theo đường cũ, chạy ra khỏi tòa nhà, nhưng cô tự nhận không chạy lại đàn ông, vì vậy lên lầu, cô nhớ mấy tầng phía trên là phòng cho khách.

Cô thở hồng hộc, không thể nào trốn camera, nhưng cô không quản được nhiều như vậy, đang muốn gõ cửa một gian phòng cầu cứu thì va phải một người nào đó.

"Phóng viên Tịch?"

Cô đối diện với một đôi mắt trong sáng và trong trẻo như sao mùa thu, kỳ lạ thay, một người nhìn từ xa sắc sảo như vậy lại có vẻ vô cùng đáng tin cậy khi nhìn gần.

Càng kỳ quái chính là, cô lại cảm thấy anh là người tốt, sẽ giúp cô. Mặc dù trên người cực kỳ khó chịu, nhưng không biết sao cô lại cảm thấy tự tin, không sợ hãi nữa.

"Mạnh tiên sinh, xin hãy giúp tôi!" Cô gần như đứng không vững, đôi tay nắm lấy vạt áo anh đang phát run.

"Cô ta ở chỗ này!"

Âm thanh của vệ sĩ vang lên từ hành lang, Mạnh Dịch cau mày nhìn dáng vẻ quần áo xốc xếch của cô, đứng nghiêm, "Phóng viên Tịch, lát nữa tôi có cuộc họp."

Lòng Tịch Đồng lập tức lạnh một nửa.

Tại sao cô không nghĩ tới, Mạnh Dịch có thể biết người đàn ông kia! Tối nay những người tới đây đều là thành viên hội đồng quản trị và cổ đông có thân phận. Anh mới đến Ngân Thành, sẽ không vì một người bình thường chỉ có duyên gặp mặt một lần như cô.

Nhưng cô không bỏ cuộc mà cầu xin anh: "Mạnh tiên sinh, bọn họ đang phạm tội. Bọn họ đánh thuốc mê tôi. Giúp tôi với!"

Phút chốc những kẻ truy đuổi đã đến bên cạnh, họ biết rõ khuôn mặt này của Mạnh Dịch, cho dù anh không đem theo vệ sĩ, từng cái nhấc chân bước đi cũng có thể đẩy lui bọn họ mấy bước.

"Mạnh tổng, người phụ nữ này..."

"Là phóng viên của cơ quan truyền thông nhà nước, kêu hắn chờ cảnh sát đi."

Mạnh Dịch mở cửa phòng, đẩy Tịch Đồng vào, sau đó mang thẻ mở cửa phòng nghênh ngang mà đi.

Tịch Đồng bị nhốt trong căn phòng tối tăm này, cô có thể ra ngoài nhưng cô không dám, cô nôn trong nhà vệ sinh một lúc nhưng không nôn được gì ra ngoài, cô tắm nước lạnh nhưng cơ thể vẫn nóng bừng.

Trong một ngày lạnh giá như vậy, cô nhào lên giường, toàn thân như bốc cháy, máu dưới da chảy dồn dập. Cô sợ chết khϊếp, muốn gọi cảnh sát, nhưng túi xách của cô bị bỏ lại bên ngoài. Những hồi tưởng trong đầu cô cũng dần dần biến mất, cô trở nên lảo đảo, mất trọng lượng, không thể cử động, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Không biết qua bao lâu, ngay tại lúc bị sự thôi thúc đó hành hạ đến mức kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần thì cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

Mạnh Dịch họp ở phòng riêng trên tầng hai sau đó đi nhặt túi xách. Lúc anh chạy về thấy người trên giường, trong lòng cả kinh. Anh vốn tưởng rằng thuốc kia là thuốc gây mê, nhưng không ngờ nửa giờ sau, hiệu quả lại càng mạnh hơn. Cô nằm sấp trên giường, ga trải giường nhàu nát và lấm lem nước mắt, anh bế cô lên, khoác áo khoác cho cô rồi bước ra ngoài.

Căn phòng này là thư ký đặt dành riêng cho anh để tạm thời sử dụng, nhưng anh ngại bẩn.

Mạnh Dịch nhanh chóng đưa cô trở lại phòng làm việc của CEO ở cao ốc ME, gọi điện thoại kêu bác sĩ tư nhân, nghe được tiếng tắt máy mới nhớ tới buổi chiều bác sĩ nghỉ phép, phải đến sáng mai người thay thế mới đến.

"Chết tiệt."

Anh chửi nhỏ một tiếng, bỗng nhiên cả người bị lôi kéo ngã một cái, anh kịp thời chống tay lên thành ghế sô pha để tránh đè lên cô.

Ở khoảng cách gần như vậy, hai gò má cô đỏ bừng, đôi mắt mờ sương cứ như vậy nhìn anh, không chớp mắt một cái, lanh lợi lại nghiêm túc, ánh mắt mơ hồ xuyên qua thời gian và không gian, giống như mang theo một dòng điện, xẹt chui vào trái tim anh.

Mạnh Dịch bị trận tê dại kia kí©h thí©ɧ không nhịn được, tay cô quá mềm, quá ấm áp, cô vô thức ấn vào bụng anh, dễ như trở bàn tay tạo ra tia lửa.

Anh cúi người, nhìn vào con ngươi hơi giãn ra của cô: "Tịch Đồng, em có muốn tôi giúp em không?"

Anh nói: "Tôi không giúp không."

Cô nói không ra lời, ý thức tan thành mây khói, nghiêng đầu hơi chếch sang trái, giống như chú chó Collie mà anh nuôi, đang suy nghĩ về ý nghĩa lời nói của chủ nhân.

Mạnh Dịch nói: "Em muốn tôi."

Trong mắt cô có những giọt nước mắt sợ hãi, còn có ham muốn, anh có thể nhìn rõ.

Anh cúi xuống thấp hơn, áp đôi môi mát lạnh của mình vào tai cô, gần như không cần suy nghĩ:

"Tôi cho em."

---

Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo là đêm đầu tiên nha, nhớ theo dõi~