Chương 14: Đến nhà

Nhà Mạnh Dịch là một căn nhà biệt lập ba tầng ở trung tâm thành phố, có sân vườn, là nơi yên tĩnh giữa chốn ồn ào náo nhiệt, cách công ty không xa, mua ngay khi mới khai trương.

Bình thường anh không thường về nhà, nên mọi chuyện đều mời quản gia xử lý. Thấy Tịch Đồng mua một đống thịt và rau, liền cho quản gia nghỉ ba mươi phút, lúc bọn họ về đến nhà trong nhà không có người.

Vừa vào cửa, một chú chó lông vàng hai tuổi trong miệng ngậm đồ chơi chạy tới, móng vuốt bắt lấy chân Tịch Đồng, vẫy đuôi như điên, xoa nước miếng vào hết tay cô.

Mạnh Dịch lấy một bộ ấm sứ màu tím pha trà cho Diệp Bích. Hai người ngồi trên ghế sô pha trò chuyện, Tịch Đồng xung phong nhận việc đến phòng bếp nấu cơm, vừa đóng cửa, cô thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Động tác của cô rất nhanh, nhét đồ ăn vào tủ lạnh, làm bốn món xào nhỏ và một món canh. Nấu canh xong rưới vài giọt dầu mè, cô tìm mấy ngăn kéo, mở ngăn cuối cùng ra. Không có dầu hay nước sốt, trong tủ chỉ có hai hộp bαo ©αo sυ siêu mỏng chưa mở.

Tịch Đồng: "..."

Có ý gì? ? ?

Một giờ sau, cô bưng thức ăn đi ra, Mạnh Dịch vào bếp bưng canh.

Làm Tịch Đồng bị dọa sợ không nhẹ: "Đại lão, đừng, anh chịu giúp tôi, tôi bưng mười mâm thức ăn cũng được."

"Đi ăn cơm." Giọng điệu của anh không tốt lắm.

Trên bàn ăn, Tịch Đồng ủ rũ ăn cơm, cô ăn xong đang định thu dọn chén đũa đi thì Diệp Bích ngăn lại, nói: "Gấp cái gì, nói chuyện một lát đi, buổi chiều Tiểu Mạnh không có việc làm."

Mạnh Dịch cảm thấy món thịt bò xào tiêu xanh của cô không tệ, ăn gần nửa đĩa, "Buổi chiều em muốn tôi cùng đi xem phim hay đi dạo phố?"

Tịch Đồng: "A, không cần không cần. Chỗ của anh yên tĩnh, tôi chuẩn bị ở lại viết bản thảo. Mẹ, không phải mẹ hỏi tại sao con lại mang theo máy tính sao?"

Diệp Bích nhìn ý tiễn khách mãnh liệt của cô, trong lòng thở dài, con gái lớn không giữ được.

Bà dạy tại một trường cấp hai trọng điểm nhiều năm, không thiếu cha mẹ học sinh có tài sản hùng hậu. Trong những lần tới thăm nhà, bà đã gặp không ít gia đình giàu có nhưng đây vẫn là lần đầu tiên vào nhà ở khu vực này. Chàng trai trẻ tuấn tú lịch sự, ăn nói khéo léo nhưng lại có vẻ hơi xa cách, cho dù anh có cố gắng tạo ấn tượng giỏi ăn nói với bà cũng khá là gượng gạo.

Anh nói anh là thân thích của ME Mạnh Đỉnh, từ nhỏ sống ở nước ngoài, tên trên giấy thông hành là Ryan, mới được điều từ trụ sở chính tới làm việc tại Trung quốc không lâu, rất thích hoàn cảnh Trung quốc, rất vui vì được gặp Tịch Đồng ba tháng trước.

"Hóa ra là ME! Khó trách Đồng Đồng cứ khen ngợi công ty của các cháu mãi. Một học sinh của dì được đến trung học cơ sở ở Ngân Thành học là nhờ ngân sách tài trợ của ME."

Trong mắt Mạnh Dịch thoáng qua ý cươi.

Tịch Đồng phồng quai hàm lùa cơm, nhỏ giọng bổ sung: "Chỉ là mỗi một tháng không lấy được con số chi phí sinh hoạt tiêu chuẩn mà thôi."

Mạnh Dịch nói với Diệp Bích: "Cháu biết chuyện này. Tập đoàn nhiều năm lơ là quản lý, để cho một số đối tác tham ô vật tư, nếu đã ra quyết định chuyển đến Trung Quốc, nhất định sẽ chỉnh đốn lại ngân sách."

Ngược lại Tịch Đồng rất bất ngờ trước sự trịnh trọng của anh.

Mà Diệp Bích có ấn tượng tốt với anh, lúc bà hỏi sao anh thích Tịch Đồng, câu trả lời của anh càng khiến bà có thiện cảm hơn.

Mạnh Dịch nói: "Đồng Đồng rất tốt bụng, giống như dì và ba của cô ấy vậy."

Khóe mắt anh có chút ấm áp, là sự ấm áp mà Tịch Đồng chưa từng thấy.

Diệp Bích tưởng rằng con gái đã kể cho anh nghe chuyện gia đình. Khi nhắc đến Tịch Việt, mắt bà có chút ươn ướt: "Cha con bé là cảnh sát, ông ấy qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi khi con bé mới tám tuổi. Những năm này dì nuôi nấng con bé không tệ, chắc hẳn cha con bé sẽ rất hạnh phúc nếu nhìn thấy cháu, ông ấy chắc chắn cũng sẽ thích cháu."

Mạnh Dịch không cười nổi, ăn hết món canh.

Diệp Bích rất giỏi quan sát sắc mặt của người khác, thấy Tịch Đồng không nói một lời, sáng tỏ: "Đồng Đồng, cho dù con có ầm ĩ mâu thuẫn với Tiểu Mạnh cũng đừng có chiến tranh lạnh, phải nói rõ suy nghĩ của cả hai mới được. Đợi lát nữa mẹ về trường, con ở đây viết bản thảo đi. Tuần sau Tiểu Mạnh có thời gian thì đưa cậu ấy đến nhà chúng ta ngồi một chút."

Tịch Đồng gật đầu như giã tỏi.