Chương 13: Em nằm mơ

Hỏi một vòng, ai đang làm việc ở thành phố này, bạn nam cùng lớp hoặc là có bạn gái, hoặc là không có thời gian. Đồng nghiệp thì khỏi nói, nếu cô làm như vậy, khẳng định sẽ trở thành trò cười.

Phụ nữ lề mề không phải tội.

Tịch Đồng nghĩ quá đơn giản, cô kéo dài tới buổi sáng thứ bảy mới báo cáo với mẹ. Kết quả lúc đi ra cửa đến nhà Mạnh Dịch thì gặp mẹ cô đang uống sữa đậu nành ở quán ăn sáng ở tầng dưới, ăn mặc chỉnh tề.

"Đồng Đồng à, đi đâu vậy con?"

Tịch Đồng buột miệng nói: "Con đi mua thức ăn."

"Con định đi chợ bán thức ăn nào?"

Cơ sở hạ tầng xung quanh khu dân cư cũ rất kém. Cô báo tên một siêu thị, mẹ cô cười mà như không cười nhìn cô.

Tịch Đồng không thể sợ hãi, cô nắm lấy cánh tay của Diệp Bích: "Hôm nay mẹ muốn ở cùng con sao?"

Diệp Bích gật đầu: "Mẹ nghĩ con có thể ngủ đến buổi trưa nên ở dưới đây chờ."

Đột nhiên Tịch Đồng cảm thấy có chút xấu hổ, đồng thời chuông báo động vang lên— Tại sao mẹ cô lại nghĩ cô sẽ ngủ đến trưa chứ? Bà chuẩn bị đến tóm đàn ông sao? !

Cô bắt xe tới Auchan với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Mẹ cô vừa trò chuyện vừa cười đùa, trông như đang quyết tâm giành chiến thắng.

Tịch Đồng vừa đi dạo siêu thị vừa suy nghĩ đối sách, khẩn trương một chút liền mua nhiều, cái gì mà mì ăn liền, mì trứng gà cũng chất đầy lên xe. Lúc cô mất hồn mất vía cầm túi thức ăn cho chó mới ý thức được hôm nay cô đừng nghĩ lừa gạt cho qua chuyện này.

Cô lẻn vào phòng vệ sinh, gọi điện thoại cho Mạnh Dịch.

Đầu bên kia rất ồn ào, có tiếng phụ nữ đang nói chuyện. Anh nhấn nút nghe, mười giây sau mới trả lời: "Đến dưới lầu rồi? Tôi đang ở bên ngoài, một giờ sau trở về."

Tịch Đồng thật đau đầu nhức óc, dùng giọng điệu như bồi thường tiền nói: "Sắp tới. Mạnh tiên sinh, anh có thể giúp tôi chuyện này không? Tôi thề đây là việc cuối cùng trước khi hợp đồng kết thúc. Anh chỉ mất hai tiếng thôi."

Mạnh Dịch không chút nghĩ ngợi: "Không được. Em chờ chút, tôi sẽ quay về đưa tờ đơn chấm dứt hợp đồng để em ký."

Tịch Đồng nhìn anh treo thái độ ‘rút điểu vô tình’, không biết xấu hổ nói: "Mạnh Dịch, tôi chưa bao giờ nhờ anh chuyện gì, hơn nữa, chuyện này cũng là bởi vì anh chứ không phải do một mình tôi gây ra."

Mạnh Dịch nói: "Em có xin tôi ba lần trên giường. Sao tôi có thể tin tưởng độ chuẩn xác trong lời nói của em được?"

Tịch Đồng nghĩ bên anh còn có người, da đầu muốn nổ tung. Vừa vặn lúc này mẹ cô ngoài nhà vệ sinh kêu: "Đồng Đồng, sao lâu vậy còn không ra?"

"Con ra ngay!"

Tịch Đồng nhắm mắt lại, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm: "Anh nghe rồi chứ, mẹ tôi ở đây, bà ấy nghi ngờ rồi. Lúc tôi ra ngoài thì chạm mặt bà, bà ấy tới tóm bạn trai tôi. Tôi không có bạn trai, hỏi một vòng bạn bè đều không rảnh, không kịp tìm người giả mạo."

Mạnh Dịch cười nhạt: "Hỏi một vòng? Cuối cùng hỏi tôi?"

Đúng vậy đấy.

Có phải cô chuẩn bị hỏi Tiết Lĩnh luôn không?

Anh đưa ly sâm panh cho người phục vụ, cảm thấy tại sao dưới ánh nắng chói chang bãi cỏ lại xanh như vậy. Anh làm động tác xin lỗi với Văn Trừng đang đi về phía anh, đi ra ngoài cửa, lại nghe cô nói:

"Anh không đồng ý cũng được, tôi nghĩ vừa vặn muốn tới gặp anh, có lẽ anh có thể phát từ bi thông cảm nỗi khổ dân sinh một chút..."

Mạnh Dịch nói: "Từ bi? Em nằm mơ."

Đầu bên kia truyền tới từng câu từng chữ rõ ràng của phụ nữ: "Đồng Đồng, con gọi điện thoại cho ai vậy? Bạn trai à?"

Anh như đã hoàn toàn trút bỏ cơn giận: "Để mẹ em nhận điện thoại."

Diệp Bích là người cúp điện thoại, bà vẫn luôn dùng ánh mắt hiền hòa nhìn chằm chằm con gái nhà mình, "Đi thôi."

"... Anh ấy nói gì ạ?"

"Tiểu Mạnh có việc phải làm, cậu ấy nói chúng ta ngồi trong trung tâm thương mại uống một tách trà trước."

Tịch Đồng: "Dạ?"

Đến nửa giờ sau, thấy chiếc Mercedes-Benz kia trong nhà để xe dưới hầm, cô hoàn toàn trợn tròn mắt.

Cô sai rồi, vẫn là Mạnh Dịch có khế ước tinh thần, trước khi hợp đồng chính thức kết thúc, anh vẫn sẽ thực hiện điều khoản tương trợ.

Mạnh Dịch xuống xe, mở cửa sau cho bọn họ. Tịch Đồng thấp giọng hỏi: "Sao sớm thế?"

Mạnh Dịch không hỏi tại sao mẹ cô nghi ngờ.

Từ góc độ của anh, anh có thể nhìn thấy vết đỏ nhạt trên chiếc cổ gầy trắng nõn nửa lộ ở dưới cổ áo cô, là do anh đóng dấu.

Anh chỉ cần vừa cúi đầu, là môi có thể chạm vào tóc của cô. Vốn nên cười, nhưng lại làm mặt lạnh: "Còn chậm."

Tịch Đồng nghe không hiểu.

Trong đầu nghĩ tên đàn ông chó này hôm nay đừng có mê hoặc lòng người đấy.

---

Mạnh tổng: Thật thơm