Chương 15: Bạn giường

Sau khi tiễn mẹ đi, trái tim của Tịch Đồng như mới quay về vị trí cũ. Cô bỏ chén đĩa vào máy rửa chén, vừa thư giãn thì bắt đầu ngâm nga một giai điệu. Bất thình lình cô nhìn lên thì nhìn thấy Mạnh Dịch khoanh tay dựa vào cửa, làm cô giật cả mình.

Mạnh Dịch cũng không lên tiếng, chờ cô dọn dẹp xong, lau sạch bàn bếp, chưa kịp nói chuyện, cô đã nóng lòng hỏi: "Anh xem mối quan hệ bạn trai và bạn gái của chúng ta chấm dứt vào thứ năm được không? Hay là thứ tư? Cho mẹ tôi thêm ít thời gian để chuẩn bị tâm lý."

Quan hệ, chấm dứt, chuẩn bị tâm lý.

Mạnh Dịch cho là anh nhìn lầm rồi, cô không tốt bụng chút nào, cô đến đây chỉ để đâm đao vào anh mà thôi.

Nhưng liệu Mạnh Dịch có cho cô nhìn thấy ngực anh có thêm một lỗ thủng không?

Anh nói "Sao cũng được", rồi lấy từ phía sau ra hai tờ giấy in, một tờ là điều khoản hợp đồng, một tờ là điều kiện chấm dứt hợp đồng, giấy trắng mực đen tát vào mặt cô.

Tịch Đồng nghiêm túc xem, tổng kết: "Hai năm biến thành nửa năm, cho nên còn có ba tháng. Trong ba tháng này, nếu bên A có đưa ra những yêu cầu táo tợn hơn thì tôi cũng phải tiếp nhận vô điều kiện."

"Em nói muốn sớm chấm dứt hợp đồng, tôi rút ngắn một năm rưỡi."

Tịch Đồng tức giận nói: "Tôi cũng đã nói không muốn tiếp tục."

"Suy nghĩ của em không đại biểu cho năng lực của em."

Tịch Đồng liền câm nín.

Mạnh Dịch còn nói: "Tôi sẽ không kêu em gϊếŧ người phóng hỏa, tôi không đành lòng. Hơn nữa, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật."

Tịch Đồng giật mình một cái. Cô nhớ lại cách người công dân tuân thủ pháp luật trước mặt đối xử với người đàn ông đã bỏ thuốc cô, cô thấy trên bản tin hắn ta đã nhập viện tâm thần.

Tiếng nước chảy từ máy rửa chén vang vọng trong căn bếp rộng rãi. Tịch Đồng nhìn vườn hoa tươi tốt xanh um ngoài cửa sổ, đột nhiên thua trận.

Anh nói cái gì chính là cái đó đi.

Dẫu sao hôm nay anh đã giúp cô, có vẻ anh không tệ như cô nghĩ.

Chú chó lông vàng sà xuống vẫy đuôi, vòng quanh chân cô, cô ngồi xổm xuống xoa đầu chú chó: "Đồng ý."

Mạnh Dịch nhìn thấy cô và chú chó thân thiết như vậy, lại tăng thêm một điều khoản: "Như vậy, trong vòng ba tháng bắt đầu từ hôm nay, em ở lại đây."

Tịch Đồng nóng nảy: "Anh đừng quá phận, bạn giường không phải như vậy!"

Nhắc tới từ bạn giường, cơn giận của Mạnh Dịch lại xông lên. Anh từ trên cao hạ mắt nhìn xuống cô, nặn ra một câu từ trong kẽ răng: "Tịch Đồng, em biết bạn giường là cái gì không?"

Cô lập tức nhận ra mình nhanh miệng, cho dù là bạn giường cũng không thể nói trước mặt anh chứ! Đây là một lời nói có tính chất đặc biệt, Mạnh Dịch kiêu ngạo như vậy, chỉ có người khác làm bạn giường phục vụ cho anh, chứ anh không giải quyết nhu cầu của người khác.

Huống chi... Cô cũng không coi anh như một công cụ hình người.

Nhưng Tịch Đồng có thể thừa nhận trước mặt anh sao, cô tiếp tục mạnh miệng: "Tại sao tôi không biết? Chính là mối quan hệ giống những người phụ nữ trong quá khứ của anh."

"Người phụ nữ trong quá khứ của tôi?" Mạnh Dịch lành lạnh nói.

Cô đứng dậy, có lý chẳng sợ: "Chính là một nữ minh tinh, một nữ luật sư, một thiên kim tiểu thư, vân vân... Anh chưa từng phủ nhận bất kỳ ai trong số họ. Mạnh tiên sinh, tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông hai mươi tám tuổi nào thật sự độc thân, hơn nữa anh lại không có bệnh, kinh nghiệm rất phong phú."

Mạnh Dịch: "..."

Mẹ kiếp.

Anh không phủ nhận, nhưng anh có nói một chữ nào về những tin tức nhảm nhí đó không? Anh thậm chí còn không buồn nhìn. Tại sao cô không trở thành phóng viên giải trí đi?

Anh biết người nổi tiếng và nữ luật sư là ai, họ cọ nhiệt độ, nhưng thiên kim tiểu thư lại là từ nơi nào chui ra? Họ không cần cọ nhiệt.

Mạnh Dịch suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc cũng hiểu rõ, chân mày đầy ý cười: "Văn Trừng là thiên kim tiểu thư?"

Trong mắt Tịch Đồng, nụ cười này giống như dáng vẻ nhớ nhung người yêu, mẹ anh dịu dàng lưu luyến, mẹ anh nhớ nhung da diết.

Lúc cô nghe đến cái tên này, trong lòng lộp bộp hai cái. Lần thứ nhất là bởi vì bị đoán trúng, lần thứ hai là bởi vì chính mình.

Mũi cô đột nhiên có chút chua, chẳng qua là một chút xíu mà thôi, không tính là cái gì, âm thanh cũng chỉ run rẩy có chút xíu:

"Bất kể là ai. Bọn họ đều không đến nhà anh, cũng không cần phải gọi đến là đến, cũng không đảm đương việc nấu cơm, làm vườn, nuôi chó. Không phải là anh cảm thấy thân phận cùng địa vị xã hội của tôi kém hơn bọn họ sao? Cho nên mới bóc lột tôi như vậy. Ngay từ đầu tôi không cố ý ngủ với anh, sau đó anh trói tôi bằng một hợp đồng, còn lấy chìa khóa nhà tôi, chẳng khác nào một... Công cụ."