Chương 11: Diệp Bích

Tịch Đồng lại trở về căn phòng làm việc này.

Chạng vạng, ánh hoàng hôn đỏ như trái quất đung đưa từ ngoài tấm kính một chiều chiếu vào gương mặt trắng ngần của cô.

Một bức tranh đẹp đẽ và cảm động như vậy khiến trái tim Mạnh Dịch vô cớ cảm thấy lạnh lẽo.

"Tôi muốn chấm dứt hợp đồng trước thời hạn, hợp đồng sẽ không được gia hạn thêm."

Mạnh Dịch bưng trà đen lạnh lên nhấp một ngụm, gọi vào điện thoại cố định rồi bật loa ngoài: "Luật sư Phương, mời cậu—"

Tịch Đồng bộp một cái nhấn tắt cuộc điện thoại, mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy ra: "Mạnh Dịch, nếu như hôm nay không có nhiều thời gian, cuối tuần tôi có thể đến nhà anh nói chuyện, hai người chúng ta nói."

"Cho em một phút, nói lý do." Anh nhàn nhạt nói.

Cô gạt những bức ảnh weibo ra khỏi đầu, ép mình bình tĩnh lại: "Mối quan hệ của chúng ta đã ảnh hưởng đến công việc và làm gián đoạn cuộc sống của tôi, tôi không muốn tiếp tục như thế này nữa. Theo điều khoản trong hợp đồng, nếu một bên vi phạm hợp đồng, đối phương có thể đưa ra điều kiện, Anh nói đi, có thể làm tôi sẽ đồng ý hết."

Tịch Đồng dừng lại, cân nhắc đến mặt mũi của anh, bổ sung: "Mạnh tiên sinh, anh... Kỹ thuật rất tốt, tôi tin anh có thể tìm được một người phụ nữ phù hợp hơn."

Mạnh Dịch nghe cô nói xong chỉ để lại năm chữ: "Thứ bảy tới nhà tôi."

Ngay sau đó cầm một chồng văn kiện đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.

Tịch Đồng đứng sững sờ cho đến khi Trần Du đi vào: "Tịch tiểu thư, tôi tiễn cô."

"Không phiền anh." Cô cười cười, chống hai chân đau nhức đi vào thang máy.

Trần Du không lo ít chuyện, đuổi kịp Mạnh Dịch, nhìn biểu cảm âm trầm của anh, cho rằng anh bất mãn với mấy vị thành viên hội đồng quản trị trong cuộc họp, lấy tinh thần chuyên môn phân tích mấy câu, nhưng một chữ Mạnh Dịch cũng không nghe lọt.

Mạnh Dịch tự kiểm điểm lại bản thân.

Ba tháng.

Anh ngủ với Tịch Đồng ba tháng.

Ngủ ba tháng không khiến cô trở thành bạn gái anh, ngược lại biến bản thân trở thành bạn giường của cô.

Lời cô nói là lời của con người nói sao? Chỉ có bốn chữ "kỹ thuật rất tốt" có thể nghe lọt.

Mẹ kiếp.

Tâm trạng của Tịch Đồng không tốt. Sau khi rời khỏi tòa nhà ME, Tống Đinh gọi điện tới: "Tiểu Tịch à, thư ký Trần nói cuộc phỏng vấn đã bị hủy, thật đáng tiếc! Nhưng em đừng nản lòng, dù sao Mạnh tổng sẽ ở Trung Quốc, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội phỏng vấn cậu ấy, nếu lần sau có cơ hội khác, thầy sẽ kêu em đi. "

Trong lòng cô ấm áp, "Cảm ơn thầy. Thầy còn ở đơn vị không ạ?"

Tống Đinh nói: "Không ở đây thì không được, phải báo cáo cho cuộc họp báo vào sáng ngày kia và ngày mốt, phải chụp ảnh, thầy đang chọn đây. Lúc nào em gửi bản thảo?"

Hôm nay Tịch Đồng không có tâm trạng, thiếu chút nữa đã quên chuyện này rồi, vội vàng nói: "Em sẽ gửi cho thầy liền."

Thật là quá sỉ nhục, căn bản không phải cô viết.

Nhưng cô cũng phải nộp.

Cô tìm thấy một cửa hàng nhỏ bên đường, bật máy tính lên, xóa, sửa đổi rồi nhanh chóng gửi bản thảo Trần Du đã gửi. Một ngày làm việc trôi qua rất nhanh, cô nghĩ hôm nay làm một số việc nên gọi điện cho Tiết Lĩnh, hỏi một số chuyện hôm qua cô chưa hỏi rõ, đối phương rất tốt bụng nói ngày mai thư ký sẽ cử người đến tập san đưa tài liệu.

Nghĩ đến khuôn mặt tao nhã lịch sự của Tiết Lĩnh, Tịch Đồng cảm khái, vì sao người với người có chênh lệch lớn như vậy chứ?

Đều cùng là người Canada gốc Hoa, sống ở Toronto, tuổi tác cũng xấp xỉ, ngay cả trong tên cũng cùng có một chữ ‘Sơn’, một người trời đông giá rét, nhưng một người lại là gió xuân mưa phùn.

Cô lắc đầu một cái, nhìn nắng chiều rủ xuống đường phố.

Thành phố này trở nên sầm uất và rực rỡ hơn sau khi màn đêm buông xuống, những bóng người trở nên nhỏ bé và cô đơn hơn, một chút cũng không giống ở quê của cô.

...

Tịch Đồng đoán mẹ cô đã tan làm, cô mua nửa con vịt muối, một cân gà cay và lòng bò rồi bắt taxi đến trường trung học số sáu.

Học sinh sơ tam vừa mới xông ra khỏi cổng trường, cô và các phụ huynh khác xách hộp cơm đứng đợi ngoài cổng sắt mười phút. Mẹ cô là Diệp Bích mới khoan thai đến muộn, vừa đi vừa giáo dục một nữ sinh gầy gò xanh xao.

"Mẹ!"

Diệp Bích thấy cô, kinh ngạc: "Đồng Đồng, sao hôm nay con lại đến đón mẹ?"

Học muội kia ngửi thấy mùi thơm của ngón ăn, bụng liền cồn cào. Tịch Đồng không khỏi bật cười: "Bạn học, em đã phạm lỗi gì để cô Diệp bắt được vậy? Ba mẹ em đến đón chưa?"

Học muội lắc đầu một cái, ngượng ngùng tránh sau lưng Diệp Bích, giọng nói như muỗi kêu: "Em không có."

Bây giờ hiếm khi thấy một cô gái mười lăm tuổi ngại ngùng khi gặp người khác như vậy, nhất là ở thành phố tuyến một.

Diệp Bích nói thay cô ấy: "Đây là học học bá ở lớp của mẹ, Trâu Hạnh Hạnh, em ấy ngoan hơn con nhiều. Em ấy vừa bị mấy nam sinh bắt nạt, cũng không phải lần đầu tiên, co rụt lại ở một góc, một câu cũng không dám nói. Mẹ xử lý giúp em ấy rồi, sau đó vẫn luôn nói chuyện với em ấy— Hôm nay họ cắt tóc của em, nếu em không kêu cứu không phản kháng, ngày mai bọn họ có thể chém đầu em. Mẹ con mình đưa em ấy về nhà ăn cơm một bữa, sau đó đưa em ấy về nhà trọ, trùng hợp con cũng mua thức ăn rồi."