Chương 10: Hợp đồng

Buổi sáng Tịch Đồng tỉnh lại, hợp đồng đã viết xong, đang đắp lên trên mặt cô.

Rèm cửa không cản được ánh sáng, nhờ mấy tờ giấy này mà cô ngủ đến mười một giờ rưỡi.

Tịch Đồng tốn rất nhiều công sức mới ngồi dậy được, trời đất quay cuồng, cổ họng khát đến bốc khói. Đầu giường có một chiếc cốc giữ nhiệt, còn có cái túi bị thất lạc của cô, cô một hơi uống hết nước ấm, tim lại khơi đống tro tàn(*).

(*): sự việc đã lụn bại, nay sống lại, thường chỉ nghĩa xấu

Mạnh Dịch đã ăn sáng xong, đang ở sau bàn làm việc dùng một tay gõ email, một tay đưa bằng luật sư cho cô xem.

"Tịch Đồng, tôi nghĩ em cũng không muốn để bên thứ ba biết chuyện này, hợp đồng là tôi soạn thảo, hẳn có tính chuyên nghiệp."

Tịch Đồng không có mất trí nhớ, cô còn chưa nghĩ cách đối mặt với anh, nhưng cô là một người lý trí: "Làm gì có ai tự viết hợp đồng cho bản thân chứ? Anh đang uy hϊếp tôi, ý anh là nếu như tôi vi phạm bất kỳ điều nào ở trên, anh đều có thể dùng thủ đoạn chuyên môn buộc tôi phải chịu trách nhiệm pháp lý."

Mạnh Dịch cũng không còn lựa chọn nào khác: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Có lẽ hôm nay em có thể thử gánh vác trách nhiệm pháp luật, thể nghiệm một chút tổn thất, luật sư của tôi ở dưới lầu."

Tịch Đồng không có nghiên cứu pháp luật, nhưng điều khiến cô sợ nhất chính là thân phận của anh, người đàn ông này là người cô với không tới, anh có hàng ngàn cách để khiến cô thua thiệt.

Chỉ có thể trông đợi anh có chút lương tâm.

Cô bình tĩnh lại một chút, ngồi xuống đối diện anh, chân đau nhức khiến cô nhíu mày lại, "Tôi phải xem kỹ đã."

"Dĩ nhiên."

Lúc cô xem từng chữ, Mạnh Dịch tiếp một cuộc điện thoại, bắt đầu một buổi hội nghị video ngắn, lại đặt mua một đôi giày cao gót khác từ trang web chính thức, dùng tay trái đo kích thước dưới gầm bàn, là 36 phải không?

Hợp đồng không dài, mở đầu và kết thúc đều là những câu dài thổi phồng người, tổng cộng hai mươi điều khoản. Ví dụ như không can thiệp vào công việc của đối phương, không bắt buộc phát sinh quan hệ, không chịu trách nhiệm tài sản liên đới, đối phương có khó khăn có thể giúp đỡ thích hợp, vân vân.

Tịch Đồng tổng kết: "Không can thiệp chuyện của nhau, cùng bên A giữ quan hệ bạn giường trong hai năm."

Mạnh Dịch lấy một điếu thuốc ra, châm lên, mỉm cười như đang nói chuyện làm ăn: "Em không cần nói lời khó nghe như vậy. Dẫu sao xét về giá trị thương mại thì chúng ta không ngang hàng, xác suất em gặp rắc rối lớn hơn tôi nhiều, ai biết khi đó em có tới tìm tôi không? Tôi chỉ nói khách quan một câu, bố thí và viện trợ, trên bản chất không có gì khác nhau, trừ phi em có thứ gì đó muốn trao đổi với tôi."

Tịch Đồng xác nhận một chút, tối hôm qua cô đã ngủ với anh, là cô đuối lý.

— Cô ngủ với Mạnh Dịch, cô thật ngầu quá!

Mặc dù kết quả của việc ngầu này có chút thảm, mặc dù sau đó anh kìm nén mà đổi khách thành chủ.

Nếu như nghĩ như vậy, cô sẽ bớt thua thiệt một chút.

Cô thật thấp kém mà.

Anh thật khôn khéo làm sao.

Mạnh Dịch đủ khôn ngoan, lấy thái độ chân thành mà không biết xấu hổ muốn cô phản hồi: "Tịch Đồng, tôi là một người đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu tìиɧ ɖu͙©. Trải qua tối hôm qua, tôi thấy em rất phù hợp. Còn em thì sao?"

Tịch Đồng còn có thể nói thế nào?

Bên cạnh anh không biết có bao nhiêu bạn gái, anh nói mình độc thân, nhưng đối với một người như anh thì ‘độc thân’ chẳng qua là nghĩa trên mặt chữ.

Cô qua loa lấy lệ: "Anh cũng tạm được đi."

Tạm được, đi.

Mạnh Dịch gật đầu, anh biết lần sau phải làm thế nào rồi.

"Hợp tác vui vẻ." Anh đưa tay ra, vẻ mặt tao nhã lễ độ.

Móng vuốt của Tịch Đồng bị anh nắm một lúc, rũ mắt nói: "Mạnh tiên sinh, tôi vẫn cảm ơn anh đã cứu tôi, cũng... Thật xin lỗi vì đã làm chuyện như vậy với anh. Cố gắng không gọi điện thoại cho tôi, gửi WeChat là được, cũng đừng để người ta đến chỗ làm của tôi. Cuộc sống riêng của anh tôi sẽ không quản, cũng hy vọng anh không quan tâm đến tôi, đặc biệt là công việc."

Lời nói này, thật giống như anh đã phải chịu một mất mát lớn nào đó, còn cô không ngừng bận rộn muốn trở mặt không nhận người.

Anh có thể tổn thất cái gì? Hai cái bαo ©αo sυ?

Mạnh Dịch sẽ không nói ra sự thật: "Tổn thất của tôi đã được bù đắp trong phần hợp đồng, nếu cô thật sự muốn xin lỗi, lần sau nhớ cắt móng tay nhé, đau lắm đấy."

Tịch Đồng á khẩu không trả lời được.

Anh còn phải gọi video với trụ sở chính ở Canada, vẫy tay bãi triều.

Tịch Đồng thất hồn lạc phách đi dép bông của anh, xuống thang máy riêng.

Có một chiếc xe đang đợi, là Trần Du: "Tịch tiểu thư, tiên sinh bảo tôi đưa cô về nhà."

Lúc này không hiểu sao cô không thấy áp lực, hành động tùy tiện: "Cảm ơn. Người ở khách sạn ngày hôm qua..."

"Mạnh tiên sinh là một công dân tuân thủ pháp luật." Trần Du chỉnh lại mắt kính, "Cô có thể yên tâm, người kia cũng sẽ không xuất hiện ở Ngân Thành nữa."

Tịch Đồng rùng mình thở phào nhẹ nhõm.

Xe chạy ra khỏi nhà để xe dưới hầm, ánh mặt trời đâm vào mắt, cô nhắm mắt rồi mở ra, khi tỉnh lại cô lại ở trong gian phòng làm việc đó.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Đàn ông cũng cần phải tiêm phòng HPV.

Đàn trai đủ dịu dàng, lần đầu tiên sẽ không chảy máu. Mạnh tổng có thể dịu dàng, nhưng về sau lại không khống chế được.

Đồng Đồng cho là mình đã buộc anh ngủ, che mặt.