Chương 36: Thương lượng

Khương Lê nhìn về phía hai người đối diện.

Khương Ấu Dao và Chu Ngạn Bang vô cùng thân thiết với nhau, chuyện hôn sự của bọn họ cả thành Yến Kinh đều biết, hôn phu hôn thê thân mật một chút cũng chẳng phải chuyện gì đáng trách. Chỉ là sắc mặt hiện tại của Chu Ngạn Bang lại có chút không được tự nhiên.

Khương Ấu Dao lại ngây thơ hỏi: “Nhị tỷ, các tỷ vừa mới nói cái gì tận tâm như vậy, sao muội tới rồi lại không nói tiếp.”

“Không có nói gì.” Khương Lê nói: “Bất quá cũng chỉ là vô tình gặp được thế tử, vừa mới chào hỏi, muội liền đến.” Khương Lê cười cười: “Nếu tam muội đã tới, vậy tam muội cùng thế tử ở lại vui vẻ, ta đi về trước.” Dứt lời, cũng không đợi Chu Ngạn Bang cùng Khương Ấu Dao trả lời, nàng đã mang theo Đồng Nhi lập tức rời đi.

Chu Ngạn Bang nhịn không được nhìn theo bóng dáng Khương Lê rời đi, Khương Ấu Dao thấy vậy, âm thầm cắn chặt răng.

Trên đường trở về, Đồng Nhi nhỏ giọng hỏi Khương Lê: “Cô nương, ngài vẫn không nên tiếp xúc với Chu thế tử thì hơn.”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

Thấy Khương Lê không tức giận, lá gan của Đồng Nhi cũng lớn hơn, nói: “Tuy rằng lúc trước cô nương cùng Chu thế tử có hôn ước, nhưng hiện giờ người có hôn ước với Chu thế tử lại biến thành tam tiểu thư. Hiện tại cô nương đã trở lại, thế nhưng lão gia cũng sẽ không đổi hôn ước lại, nhân duyên không phải trò đùa, cứ đổi tới đổi lui như thế, Khương gia chúng ta cũng sẽ trở thành trò cười của thành Yến Kinh. Lão gia tất nhiên sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra.”

“Tiếp theo.” Đồng Nhi vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Khương Lê. “Biểu cảm vừa nãy của Chu thế tử đối với cô nương, cũng quá thân thiết rồi, hiện tại hắn chính là vị hôn phu của tam tiểu thư, không những không chú ý thân phận, còn có hành vi như vậy, có thể thấy được cũng không phải là lương xứng, cô nương…”

“Ta hiểu được.” Khương Lê cười nói: “Ta đương nhiên biết hắn không phải lương xứng. Thế nhưng Đồng Nhi của chúng ta có thể nghĩ nhiều tới như vậy, thật sự khiến ta phải lau mắt mà nhìn.”

Tiểu nha đầu Đồng Nhi này tính tình tùy tiện, ngày thường ngoại trừ trung thành ra, cũng không nhìn ra nét gì đặc biệt. Không nghĩ tới lại thô trung hữu tế*, cũng không bị mù quáng bởi lợi ích trước mắt, trong lòng Khương Lê rất thích.

*chỉ người ăn nói, làm việc có vẻ thô lỗ tùy tiện nhưng trên thực tế lại rất tỉ mỉ.

Đồng Nhi nghe thấy Khương Lê khích lệ bản thân, cũng cười nói: “Cô nương cũng không cần hoảng hốt, cô nương chúng ta là tiểu thư đích xuất của Khương phủ, đừng nói là Ninh Viễn hầu thế tử, cho dù có là vương phi cũng có thể làm. Giai tế lương xướng chúng ta cứ từ từ chọn.”

Khương Lê nghe vậy thì bật cười, chung quy thì Đồng Nhi vẫn còn quá ngây thơ, không biết miệng đời đáng sợ. Chỉ riêng tội danh mưu hại kế mẫu của nàng trước đó cũng đủ khiến nàng ở trong thành Yến Kinh không được nhà nào hỏi thăm. Nếu không lúc trước Khương Nguyên Bách cũng sẽ không đưa nàng tới am ni cô, là bởi vì biết ở trong thành Yến Kinh, cuộc sống của Khương nhị tiểu thư cũng hoàn toàn không khá hơn chút nào.

Thế nhưng, dù sao đời này của nàng, cũng không có ý định xuất giá.

……

Cùng lúc đó, trong Thục Tú viên, Quý thị cùng Quý Trần thị đang nói chuyện.

Các khách mời đều đã ra về, hôm nay là lễ cập kê của Khương Ấu Dao, thật sự là một mớ hỗn độn, lung tung rối loạn. Người khác nhìn vào, chỉ biết nói bà ta thân làm đương gia chủ mẫu mà không biết quản gia, hậu viện lộn xộn.

Ánh mắt trước khi rời đi của Khương Nguyên Bách khiến Quý thị vô cùng buồn bực. Khương Nguyên Bách rõ ràng là đang trách bà ta.

Vốn dĩ định chỉnh đốn Khương Lê cho tốt, không nghĩ tới Khương Lê lại có thể an toàn lui thân, còn tổn thất một nha hoàn Hương Xảo của bà ta. Vậy cũng thôi đi, nhưng việc hôm nay chỉ cần người nào sáng suốt cũng có thể nhìn thấy khúc mắc ở trong đó. Những phu nhân tiểu thư này thích nhất là đàm luận về chuyện hậu trạch của nhà người khác, ai thông minh nhất định có thể nhìn ra điểm kì lạ trong đó.

Quý Thục Nhiên cũng không sợ người khác nhìn ra điểm kỳ lạ, thân làm đương gia chủ mẫu, có mấy ai trên tay còn sạch sẽ không chút thủ đoạn. Nhưng dùng thủ đoạn lại còn thua, vừa mất phu nhân lại thiệt quân tiền mất tật mang, chuyện này nói ra chỉ sợ sẽ khiến người khác cười nhạo đến rớt cả hàm, là bản thân thừa nhận thủ đoạn của chính mình không bằng người, thua trên tay một tiểu nha đầu quê mùa.

Quý Thục Nhiên tâm cao khí ngạo, sau khi trở về hận đến mức ném vỡ hết bình hoa trong phòng.

Quý Trần thị an ủi bà ta nói: “Muội làm gì vậy, bị người khác thấy được, sẽ nói muội thiếu kiên nhẫn, đâu có chút nào bộ dáng của thủ phụ phu nhân.”

“Tỷ tỷ, muội nuốt không trôi cục tức này.” Quý Thục Nhiên căm hận nói: “Con tiểu tiện nhân Khương Lê kia thật sự quá tà môn! Tuổi tác không lớn hơn Ấu Dao là bao, tâm kế lại nhiều như vậy. Chuyện lần này tỷ cũng thấy rồi, sao có thể tâm cơ như vậy!”

Quý Trần thị nói: “Nàng ta thật sự không đơn giản, muội cũng đừng tự làm loạn trận tuyến của chính mình.” Quý Trần thị phân phó nha hoàn đóng cửa phòng lại, nói: “Trước mắt đại phòng Khương phủ là do muội làm chủ. Đừng quên muội đã sinh cho Khương Nguyên Bách một đôi nhi nữ, tâm của Khương Nguyên Bách vẫn hướng về muội. Khương Lê chẳng qua chỉ là một nữ nhi bị vứt bỏ, muội thấy ở Khương phủ thật sự có ai coi nàng ta là tiểu thư mà đối đãi hay không? Muội muốn đối phó với nàng ta còn không phải dễ như trở bàn tay sao, muội phải từ từ mưu tính, đừng để người khác bắt được nhược điểm của bản thân. Nhìn Hương Xảo lần này, suýt nữa đã xảy ra chuyện.”

Quý Thục Nhiên từ từ bình tĩnh trở lại, nói: “Muội hiểu rồi.”

Vân Song đã bị mang đi, suy cho cùng thì những lời nói kia của Khương Lê cũng khiến Quý Thục Nhiên nổi lên lòng nghi ngờ, tuy rằng Vân Song cũng giải thích qua là do ghen ghét Hương Xảo nên mới biến thành cục diện như thế này. Nhưng vô luận là thật hay là giả, Vân Song đều hại kế hoạch của Quý Thục Nhiên sắp thành lại bại, phạm phải sai lầm như vậy, không thể giữ lại. Về phần dùng thủ đoạn gì, tóm lại khi người khác hỏi tới, cũng sẽ chỉ nói là Vân Song không chịu nổi cái chết của Hương Xảo nên đã thu dọn đồ trở về quê.

“Nhưng mặt khác Liễu phu nhân kia” sắc mặt Quý Trần thị trở nên âm trầm, “Lại nhiều lần đối nghịch với Quý gia ta. Lần trước phụ thân còn nói với ta, Liễu Nguyên Phong lại vạch tội ông ấy. Tên Liễu Nguyên Phong này đã không biết tốt xấu như thế, hiện giờ cái ả Liễu phu nhân kia lại liên tiếp đối nghịch với chúng ta, thật sự khiến cho người ta chán ghét.”

“Quả thật là khiến người ta phiền chán.” Quý Thục Nhiên hùa theo: “Lúc trước nếu không phải nàng ta nhiều chuyện, Khương Lê sao có thể có cơ hội quay trở về Yến Kinh!”

“Cũng không có việc gì.” Quý Trần thị lạnh nhạt nói: “Liễu gia hắn dám có can đảm đối nghịch với Quý gia ta, tự nhiên sẽ nhận hậu quả thích đáng. Việc cấp bách hiện giờ là muội.” Quý Trần thị dặn dò Quý Thục Nhiên, “Lần này muội chọc cho Khương Nguyên Bách tức giận, phải dỗ dành hắn cho tốt, về phần Khương Lê thì không vội, tùy tiện tìm một biện pháp, dù sao nàng ta ở ngay dưới mí mắt muội, chớ quên, chuyện chung thân đại sự của nàng ta còn ở trong tay muội, muốn bày bố nàng ta còn không phải dễ như trở bàn tay?”

Quý Thục Nhiên gật đầu: “Tỷ tỷ nói đúng.”

Đang nói, bên ngoài đột nhiên có người chạy vào, đúng là Khương Ấu Dao, vẻ mặt nàng ta tức giận, ngũ quan cũng có chút vặn vẹo. Thấy Quý Trần thị cùng Quý Thục Nhiên đều ở đây, cũng không quan tâm đến chuyện khác, ngay tức khác nói: “Mẫu thân, di mẫu, con tiểu hồ ly tinh Khương Lê kia vậy mà ở trước mặt con câu dẫn Chu thế tử, không cần mặt mũi, các người nhất định phải thay con giáo huấn nàng ta!”

“Sao nàng ta dám?” Quý Thục Nhiên “Đằng” một cái đứng dậy.

“Nàng ta thật sự dám.” Khương Ấu Dao vô cùng ủy khuất: “Mẫu thân, nàng ta không để chúng ta vào mắt như vậy, vì sao chúng ta còn phải nhẫn nhịn? Mẫu thân, người nhất định phải chút giận thay cho con!”