Chương 38 Tuyết trắng

Lễ cập kê qua đi, Phương Phỉ uyển của Khương Lê lại khôi phục lại trạng thái bình yên như trước đây.

Tuy rằng sự thật đã chứng minh được Khương Lê bị oan trong chuyện bộ trang sức hồng bảo ngọc, thế nhưng cũng không có ai tới an ủi Khương Lê. Đồng Nhi lén lút ra ngoài hỏi thăm, Khương lão phu nhân đã gọi Quý Thục Nhiên đến Vãn Phượng Đường, trách cứ bà ta một trận rất nặng. Bởi vì lễ cập kê của Khương Ấu Dao vốn là do một tay Quý Thục Nhiên lo liệu, cuối cùng lại xảy ra loại sự tình này, khiến cho khách khứa lui tới chê cười, Khương gia cũng mất mặt.

“Lúc này, khả năng quản gia của Quý thị ắt sẽ bị người người hoài nghi.” Khi Đồng Nhi nói đến chuyện này liền vô cùng đắc ý.

Khương Lê cười cười, Khương lão phu nhân trách cứ Quý Thục Nhiên, ước chừng cũng không phải bởi vì Quý Thục Nhiên phá hỏng lễ cập kê. Khương lão phu nhân tốt xấu gì cũng là lão nhân lăn lộn tranh đấu nơi hậu trạch nhiều năm, những thủ đoạn loanh quanh quanh lòng vòng nơi trạch môn này lẽ nào lại không hiểu? Huống chi lần này thủ đoạn giá họa của Quý Thục Nhiên cũng thật sự không cao minh. Khương lão phu nhân tuy rằng không thích Khương nhị tiểu thư, nhưng rốt cuộc cũng miễn cưỡng được coi như công bằng, hẳn là đã dùng việc này để nhắc nhở Quý Thục Nhiên.

Thế nhưng, hành động lần này của Khương Lê, tuy rằng bảo toàn được bản thân, thế nhưng lại vạch trần sự thật rằng hậu viện Khương gia không được yên ổn trước mặt người khác. Dù ít dù nhiều cũng sẽ bị người ta giận chó đánh mèo, ví dụ như hiện tại, vẫn bị lạnh nhạt như cũ, đó chính là sự trừng phạt của Khương gia dành cho Khương Lê.

Chẳng qua, bản thân Khương Lê cũng chẳng quan tâm.

Đồng Nhi cười nói: “Ba nha hoàn mới tới vẫn còn ở bên ngoài, hiện tại cô nương có muốn gọi bọn họ vào không?”

Hương Xảo và Vân Song đã bị lôi đi, bản thân Khương Lê cũng chỉ còn lại một nha hoàn là Đồng Nhi, lại được bà tử điều đến thêm ba người nữa. Cứ như vậy, thêm cả Đồng Nhi là có hai nha hoàn nhất đẳng, hai nha hoàn nhị đẳng, lại chọn thêm một người quét sân ngoại viện là vừa vặn.

“Để bọn họ vào đi.” Khương Lê nói.

Ba nha hoàn tiến đến, hai nha hoàn nhị đẳng một người tên Minh Nguyệt, người còn lại tên Thanh Phong, tuổi cũng xấp xỉ Đồng Nhi, thoạt nhìn có vẻ hoạt bát nhanh nhẹn. Bọn họ thanh thúy thỉnh an với Khương Lê, đây là loại đãi ngộ mà nàng chưa bao giờ nhận được ở Khương phủ.

Còn có một nha hoàn nhất đẳng, tên là Bạch Tuyết, tuổi tác lớn hơn Đồng Nhi một chút, không được hoạt bát bằng hai nha hoàn trước đó, tuy tên là Bạch Tuyết, nhưng làn da lại ngăm đen, dáng người chắc nịch, mặc y phục màu hạnh hồng mà Khương phủ đặc biệt thiết kế, có chút lạc quẻ đến buồn cười.

Đồng Nhi nhìn chằm chằm Bạch Tuyết đánh giá, trong lòng buồn bực. Nói như vậy, nha hoàn thϊếp thân của tiểu thư chính là thể diện của tiểu thư, ngoại trừ phẩm tính cùng năng lực nhất định phải có, ngoại hình nhất định phải ngoan ngoãn thanh tú, Bạch Tuyết này, bất luận có bản lĩnh đến đâu, bộ dáng này đặt ở nhà khác, đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện trở thành nha hoàn nhất đẳng.

Lúc ấy khi bà tử chọn lựa người, cũng nói đến Bạch Tuyết, nói nàng ấy khỏe mạnh, có thể đảm đương việc quét tước ngoại viện, vốn dĩ Khương Lê cũng tính toán như vậy, nhưng đến cuối cùng không hiểu sao lại biến thành nha hoàn nhất đẳng.

Bà tử kia còn nhiều lần hỏi lại Khương Lê, đại khái là cảm thấy Khương Lê không hiểu được đạo lý trong đó, nhưng Khương Lê cũng vô cùng cố chấp. Đồng Nhi nhìn Bạch Tuyết, thật sự không nhìn ra được chỗ nào đặc biệt.

Khương Lê cùng ba nha hoàn kia trò chuyện ngắn gọn vài câu, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt liền đi ra ngoài làm việc. Bạch Tuyết ở lại trong phòng, Khương Lê nhìn nàng, cười nói: “Nghe nói quê của ngươi ở thôn Tảo Hoa?”

Ban đầu Bạch Tuyết đứng vô cùng dè dặt, nhưng nghe được Khương Lê nói đến quê nhà, lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, đáp: “Dạ.”

“Trước đây ta cũng quen một nha hoàn, cũng là thôn Tảo Hoa.” Khương Lê cười nói.

Trên ký lục có viết về gia cảnh của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết đến từ thôn Tảo Hoa cách kinh thành không xa, trong nhà có hai ca ca cùng một muội muội. Phụ mẫu đều là nông dân, ruộng đất cũng không lớn. Bạch Tuyết chính là bởi vì từ nhỏ đi theo phụ mẫu làm nghề nông, mới trở nên cường tráng ngăm đen như vậy. Chỉ là trong nhà đông con, từ khi hai ca ca cưới vợ sinh con, cuộc sống hàng ngày lại càng trở nên khó khăn hơn, vì để kiếm sống, Bạch Tuyết liền đến Yến Kinh làm nha hoàn.

Một nha hoàn như Bạch Tuyết, các quan gia có tiền trong thành Yến Kinh đều chướng mắt, chê nàng ấy dung mạo khó coi. Bà tử Khương gia chọn trúng nàng, cũng là vì Bạch Tuyết khỏe mạnh có thể làm được việc nặng. Ai biết Khương Lê lại cố tình chọn trúng Bạch Tuyết làm nha hoàn nhất đẳng, cũng không biết có phải do vận khí Bạch Tuyết tốt hay không.

Tuy rằng Bạch Tuyết mới đến, nhưng cũng hiểu được ngân lượng hàng tháng của nha hoàn nhất đẳng cùng nha hoàn quét tước là hoàn toàn khác nhau. Đối với Khương Lê đã chọn trúng mình, trong lòng rất là cảm kích. Bất quá lúc trước khi vừa mới tới thành Yến Kinh đã nghe được rất nhiều lời đồn về Khương nhị tiểu thư, vốn tưởng rằng là một kẻ hung thần ác sát, cũng không nghĩ tới lại ôn hòa như vậy, còn quan tâm đến quê nhà của mình. Thầm nghĩ trong lòng lời đồn đãi quả nhiên không thể tin, đều là những người đó nói hươu nói vượn, nghe nhầm đồn bậy.

Bạch Tuyết nói: “Nha hoàn mà cô nương quên biết tên gọi là gì? Có lẽ nô tỳ có quen biết.”

“Nàng tên Hải Đường.” Khương Lê cười nói: “Nha hoàn kia hiện giờ hẳn là cũng đã ngoài hai mươi rồi, trong nhà có hai đệ đệ, nhà ở cửa hàng phía tây thôn Tảo Hoa. Hải Đường cao gầy trắng trẻo, lớn lên rất đẹp.”

Đồng Nhi nghe thấy mà nghi hoặc, nha hoàn mà Khương Lê biết ước chừng nàng cũng biết, nhưng trước nay nàng cũng chưa nghe thấy có nha hoàn nào tên Hải Đường nha? Là từ Khương phủ sao?

Bạch Tuyết suy nghĩ hồi lâu, mới vò đầu cười nói: “Nô tỳ không nhớ được người này, thôn Tảo Hoa nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.Nhưng nếu cô nương muốn nghe ngóng tin tức của vị cô nương tên Hải Đường kia, nô tỳ có thể viết thư gửi về hỏi phụ mẫu một chút là được.”

Đồng Nhi nhịn không được hỏi: “Ngươi biết viết chữ?”

“Có học trộm từ tiên sinh tư thục trong thôn một chút.” Bạch Tuyết cười thật thà.

Đồng Nhi rất kính nể Bạch Tuyết, phải biết rằng nha hoàn biết viết chữ ở Khương phủ cũng không nhiều. Cô nương nhà mình quả nhiên là có đôi mắt nhìn người, Bạch Tuyết này thoạt nhìn dung maọ không đẹp, thế nhưng lại rất có bản lĩnh, không uổng công ìtrở thành nha hoàn nhất đẳng.

Khương Lê có chút ngoài ý muốn với việc Bạch Tuyết biết viết chữ, ngay sau đó liền cười nói với Bạch tuyết: “Vậy đa tạ ngươi.”

Sở dĩ nàng chọn Bạch Tuyết trở thành nha hoàn thϊếp thân của mình, ngoại trừ việc phẩm tính của Bạch Tuyết trung hậu ra, càng quan trọng hơn chính là vì Bạch Tuyết đến từ thôn Tảo Hoa.

Khi nàng vẫn còn là Tiết Phương Phỉ, có một nha hoàn thϊếp thân là Hải Đường, cũng đến từ thôn Tảo Hoa. Trong bốn nha hoàn thϊếp thân của Tiết Phương Phỉ, có hai người đã bị đánh chết, còn lại hai người được Tiết Phương Phỉ lén thả ra khỏi phủ. Một người là Đỗ Quyên, một người là Hải Đường, trong nhà Đỗ Quyên không có người thân, cũng không biết sau này đã đi nơi nào. Tiết Phương Phỉ biết quê nhà của Hải Đường ở thôn Tảo Hoa, còn có hai đệ đệ.

Thẩm Ngọc Dung cũng không biết được thân thế của Hải Đường, bởi vậy cũng sẽ không tra ra được thôn Tảo Hoa. Mà Hải Đường vốn thông minh lanh lợi, hành xử cũng thận trọng vô cùng, nàng nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy Hải Đường rất có khả năng trở về thôn Tảo Hoa.

Nếu muốn vạch trần bộ mặt xấu xí của Thẩm Ngọc Dung và Vĩnh Ninh công chúa, tất nhiên phải tìm được những nhân chứng ban đầu. Đáng tiếc hiện tại nàng không có cách nào tiếp cận được Thẩm gia, mà cho dù có tiếp cận được, người của Thẩm gia cũng chưa chắc sẽ giúp nàng ra mặt làm chứng.

Nhưng Hải Đường thì không giống vậy, Hải Đường và nàng từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, thân như tỷ muội, nếu muốn Hải Đường đứng ra trở thành nhân chứng cho vụ án của Tiết Phương Phỉ, Hải Đường nhất định sẽ đáp ứng.

Mà hết thảy chuyện này, Khương Lê nhìn về phía cô nương thật thà trước mặt, đều phải dựa vào vị Bạch Tuyết đến từ thôn Tảo Hoa này.