Chương 35: thế tử.

Khương Lê mang theo Đồng Nhi đi lướt qua trước mặt hai mẫu nữ Thẩm Như Vân.

Trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười nhạt giống như lúc nãy, phảng phất như đã trở thành một tấm mặt nạ tự nhiên. Nhưng nếu như cẩn thận quan sát, thì độ cong ở trên khoé môi kia, có mang theo chút lạnh lùng.

Thẩm Như Vân cùng Thẩm mẫu, quả nhiên đều tới.

Sau khi gả cho Thẩm Ngọc Dung, nàng cũng đi theo đến kinh thành. Thẩm mẫu cũng không phải một bà mẫu dễ đối phó, Thẩm Như Vân thì càng là một người tùy hứng và ích kỷ. Tiết Hoài Viễn vô cùng yêu thương nữ nhi, dốc hết sức lực để cho nàng thật nhiều của hồi môn. Những của hồi môn đó đều lấy ra để trợ cấp cho Thẩm gia, mà ngay cả quần áo và trang sức của nàng, đều bị Thẩm Như Vân lấy danh nghĩa tình yêu lấy đi.

Nàng cũng không phải một thánh nhân, ở Tiết gia nàng cũng được sủng ái như hòn ngọc quý trên tay, Thẩm Như Vân cùng Thẩm mẫu khiến cho nàng không vui, nhưng khi nàng là Tiết Phương Phỉ, cũng sẽ biểu lộ ra ngoài.

Mỗi lúc như thế này, Thẩm Ngọc Dung sẽ đúng lúc đứng ra. Thẩm Ngọc Dung luôn nói, quả phụ và ấu muội từ nhỏ đến lớn luôn đốc thúc hắn, hắn có thể có thành tựu như hôm nay, hoàn toàn dựa vào công lao của các nàng, muốn Tiết Phương Phỉ đối xử với các nàng tốt một chút. Rốt cục thì Tiết Phương Phỉ cũng là người có tấm lòng lương thiện, nghĩ đến các nàng là nữ tử yếu đuối phải chiếu cố Thẩm Ngọc Dung cũng không dễ dàng, nên nàng cũng tận lực nhẫn nại.

Nhưng mà sự khoan dung của nàng cũng không đổi lấy được sự tôn trọng như nhau. Trong nửa năm cuối cùng đó, Thẩm mẫu và Thẩm Như Vân chưa từng tới cửa trấn an nàng dù chỉ một lần. Thậm chí có đôi khi nàng còn nghe được ở ngoài cửa, có người dùng giọng điệu để nàng có thể nghe được nói chuyện với nhau, hỏi nàng đã làm ra chuyện khiến người ta gièm pha kia, như thế nào còn không đi chết đi, còn muốn liên lụy đến người của Thẩm gia.

Nếu không phải là do tâm tính của Tiết Phương Phỉ cứng cỏi, chỉ sợ sẽ thật sự không chịu nổi mà tự sát để chứng minh mình trong sạch.

“Cô nương?” Đồng Nhi phát giác được người bên cạnh có gì đó không đúng, nhỏ giọng gọi một câu.

Khương Lê lấy lại tinh thần, cười nói: “Ta không có việc gì.” Trong lòng lại nghĩ, chỉ sợ trong chuyện của Thẩm Ngọc Dung và Vĩnh Ninh công chúa, Thẩm mẫu cùng Thẩm Như Vân không phải là hoàn toàn không biết gì cả. Vĩnh Ninh công chúa có thể đi vào Thẩm gia như vào chỗ không người, hiển nhiên là rất quen thuộc với người của Thẩm gia.

Lấy tính cách gió chiều nào theo chiều nấy của Thẩm gia, tìm một công chúa hoàng gia kim chi ngọc diệp, đích thực so với tìm một tiểu thư nữ nhi nhà quan lại nhỏ có lời hơn nhiều. Hôm nay những gì chính mắt nàng nhìn thấy được, xiêm y trang sức của Thẩm Như Vân cùng Thẩm mẫu, lấy bổng lộc hiện tại của Thẩm Ngọc Dung, chỉ sợ muốn mua cũng có chút miễn cưỡng.

Cái này đại khái chính là “hảo ý” của Vĩnh Ninh công chúa.

Khương Lê thầm nghĩ trong lòng, chỉ cảm thấy người của Thẩm gia thật đáng buồn lại đáng thương. Vĩnh Ninh công chúa quả thật là kim chi ngọc diệp, nhưng Vĩnh Ninh công chúa có thể sát thê diệt tự mà mặt không đổi sắc, nào phải là một người dễ sống chung? Người của Thẩm gia chỉ nhìn thấy được ích lợi trước mắt, không nghĩ tới những ngày phải lau nước mắt còn ở phía sau.

Nàng cũng rất vui vẻ chờ xem kịch vui.

Người của Thẩm gia, Thẩm Ngọc Dung, Vĩnh Ninh công chúa chính là hung thủ làm hại nàng cửa nát nhà tan, món nợ này, nàng sẽ từng chút từng chút một đòi lại.

Hai người đi về hướng Phương Phỉ uyển, mặc dù hôm nay Khương Lê ở trong lễ cập kê của Khương Ấu Dao đã tự chứng minh mình trong sạch, nhưng nàng vẫn là nữ nhi bị người xem nhẹ của Khương gia. Cũng không có ai sẽ chú ý tới hành vi của nàng.

Lúc đi được nửa đường, lại nghênh diện với một vị nam tử.

Từ khi nào mà hậu viện của Khương gia lại có ngoại nam? Bước chân của Khương Lê dừng lại, không có tiến gần, vừa lúc ngăn cách một khoảng với người nam tử này. Nam tử này cũng là một người thủ lễ, không hề tiến lên.

Khương Lê nghiêng người muốn rời đi từ một con đường khác, người nam tử kia lại đột ngột mở miệng, nhẹ giọng nói: “Nhị tiểu thư?”

Nhị tiểu thư? Giọng điệu làm như rất là quen thuộc, Khương Lê nghiêng người nhìn về phía hắn.

Bộ dạng của nam tử này bất quá chỉ 17 đến 18 tuổi, mặc một kiện áo dài tùng sắc, chất liệu rất tốt. Tóc được búi bằng trâm ngọc, trường thân ngọc lập(thân hình thon dài thẳng tắp), tuấn dật phi phàm, cũng là một mỹ nam tử, trên người tỏa ra khí chất ôn nhu văn nhã, ánh mắt khẽ lay động nhìn về phía Khương Lê.

Khương Lê nhìn hắn chằm chằm, có lẽ là ánh mắt của nàng quá mức xa lạ, khiến người nam nhân trước mặt có chút ngượng ngùng, hắn chần chờ một chút, mới nói, “Nhị tiểu thư có lẽ không nhớ rõ, tại hạ là Chu Ngạn Bang.”.

Chu Ngạn Bang? Khương Lê bừng tỉnh đại ngộ, Đồng Nhi ở bên cạnh càng phản ứng mạnh hơn, sợ hãi thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng.

Thì ra đây là thế tử của Ninh Viễn Hầu Chu Ngạn Bang. Lúc trước khi nàng vẫn còn là Tiết Phương Phỉ, thường từ trong miệng của tiểu cô nghe thấy cái tên này, nhưng vẫn chưa gặp qua bản nhân, chỉ biết được hắn là một nam tử tuấn mỹ ngọc thụ lâm phong. Hiện giờ biến thành Khương Lê, Chu Ngạn Bang lại biến thành vị hôn phu tiền nhiệm của nạn, này cũng có chút kỳ diệu.

Khương Lê dừng một chút, liền nói, “Thế tử.”

Ngữ khí vô cùng bình đạm, không một chút kích động, cũng không có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đơn giản giống như là đối với một người qua đường xa lạ.

Chu Ngạn Bang cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Từ nhỏ hắn đã biết mình và Khương Lê hôn ước, nhưng khi còn nhỏ không hiểu chuyện, không có cảm giác gì nhiều. Sau này bởi vì sự kiện mưu hại mẹ kế mà Khương Lê bị đưa đến am ni cô. Khi đó Chu Ngạn Bang cũng thường xuyên nghe được cha mẹ nhắc đến chuyện này, suy nghĩ có nên lui việc hôn nhân này không, nhưng cuối cùng không biết vì lí do gì, vị hôn thê lại biến thành Khương Ấu Dao.

Chu Ngạn Bang đã từng gặp qua Khương Ấu Dao, là một cô nương đơn thuần xinh đẹp lại đáng yêu, đối với Khương Ấu Dao cũng vô cùng vừa lòng, cho nên đối với việc hôn nhân này cũng không có dị nghị gì.

Hôm nay tới tham dự lễ cập kê của Khương Ấu Dao, Chu Ngạn Bang lại thấy được Khương Lê đã nhiều năm không găp.

Ký ức về Khương Lê, Chu Ngạn Bang chỉ nhớ rõ khi còn nhỏ là một cô nương bụ bẫm xấu tính. Nhưng ở trong lễ cập kê, sự xuất hiện của Khương Lê, lại khiến trái tim của hắn gợn sóng.

Nếu Khương Ấu Dao là một món ngọc khí tinh xảo, thích hợp bài trí ở trong phòng. Thì Khương Lê lại cao khiết linh tú giống như ánh trăng sáng trên bầu trời, nhìn thấy nhưng không với tới được.

Chu Ngạn Bang ở trong nhóm nam khách, vẫn luôn yên lặng nhìn chăm chú Khương Lê. Hắn thấy Khương Lê bị mọi người chỉ trích, nhưng nàng không nhanh không chậm chuyển bại thành thắng, khiến hắn vô cùng thưởng thức. Trước mắt ngẫu nhiên gặp được nàng trong hậu viện của Khương phủ, trong lòng Chu Ngạn Bang rất vui vẻ, nhưng ánh mắt khi nhìn hắn của Khương Lê, lại như nhìn một người xa lạ.

Điều này khiến cho Chu Ngạn Bang có chút thất vọng.

Có lẽ càng là thứ không chiếm được thì càng là tốt nhất, bộ dáng Khương Lê đối với hắn không thân thiện chút nào này lại khiến cho Chu Ngạn Bang càng rung động hơn. Hắn nhớ, rõ ràng trước đó vài ngày còn nghe nói, Khương Lê bởi vì nghe nói chuyện hôn nhân của mình và Khương Ấu Dao, còn thương tâm đến mức gieo mình xuống hồ. Hiện tại ngẫm lại, có lẽ khi đó đã khiến Khương Lê bị tổn thương, hiện tại mới có thể đối với chính mình lạnh nhạt như vậy.

Có lẽ chính mình hẳn nên cùng phụ thân nói chuyện, một lần nữa thương nghị lại việc hôn nhân này, Chu Ngạn Bang nghĩ như vậy, khi hắn lần nữa nhìn Khương Lê, liền phảng phất như đem Khương Lê trở thành vị hôn thê của chính mình.

Khương Lê hơi hơi nhíu mày, loại ánh mắt này của Chu Ngạn Bang nàng một chút cũng không xa lạ, trước kia khi nàng vẫn còn là Tiết Phương Phỉ, thậm chí là sau khi nàng đã gả cho Thẩm Ngọc Dung, xung quanh vẫn có rất nhiều người dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.

Thật khiến người ta ghê tởm.

Nàng không muốn nhiều lời với Chu Ngạn Bang, tuy bây giờ nàng đã biến thành Khương nhị tiểu thư, nhưng nàng cũng không muốn có một chút quan hệ dính dáng gì đến người này. Khương Lê đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe được từ phía sau truyền đến một tiếng gọi khẽ, “Thế tử ca ca!”.

Khương Lê suýt nữa bị một tiếng gọi này làm cho ê răng, nàng xoay người lại thì nhìn thấy Khương Ấu Dao đang chạy chậm về phía này, một hơi chạy đến bên người Chu Ngạn Bang, ngẩng mặt tươi cười hỏi, “Thế tử ca ca, nhị tỷ, các ngươi đang nói cái gì mà vui vẻ như vậy?”

Nàng ta tuy cười, nhưng ánh mắt nhìn về phía Khương Lê lại nghiễm nhiên như chính phòng bắt gian, trong mắt lộ ra hung quang.