Lý Trường An cảm thấy, từ sau khi có được thần thông trong cuốn sách bìa vàng, lá gan vốn rất lớn của hắn càng phình to hơn.
Nếu so sánh thì chắc không kém bao nhiêu với Triệu Tử Long và Khương Bá. Núi sâu rừng già, lại dám tham gia tiệc rượu không thể hiểu cùng yêu quái cũng không thể hiểu nốt! Sau này cần phải hành sự cẩn thận hơn mới được.
Nhưng mà hiện tại, tới cũng tới rồi.
Lý Trường An thản nhiên đi theo Hành tiên sinh nay vào một cánh rừng, giữa cánh rừng có một mảnh đất trống không nhỏ. Trên đất trống có một tảng đá xanh rất lớn, trên tảng đá bị đυ.c ra một cái ao nhỏ.
Hành tiên sinh lập tức đi đến bên cạnh ao, lấy ra một cái hồ lô nhỏ, nút lọ vừa mở, mùi rượu thơm nồng bay ra, hương khí ôn thuần lưu chuyển, mặc dù dưới sự phóng đại khứu giác rất nhiều lần của Lý Trường An, vẫn không có một tia mùi vị hỗn tạp, thật sự là rượu ngon khó có được!
Hành tiên sinh lại không nâng niu tẹo nào, dốc toàn bộ rượu trong hồ lô vào trong ao, sau đó liền tìm một cái bồ đoàn,xếp bằng ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Trường An hỏi vài tiếng không được đáp lại, dứt khoát học bộ theo dáng của hắn ta, đổ rượu còn sót lại trong chén nguyệt vào ao, cũng ngồi xuống gác kiếm ở đầu gối.
Không bao lâu, từng tiếng ầm vang chợt truyền đến.
Lý Trường An nhìn lại nơi phát ra tiếng, không khỏi đặt tay lên trên vỏ kiếm.
Chỉ thấy, một người khổng lồ cao cỡ ba toà nhà khiêng một cái thùng khổng lồ đi ra từ trong rừng, hắn ta mở ra thùng rượu của mình, cái mũi Lý Trường An giật giật, bên trong cũng là rượu ngon.
Người khổng lồ đổ hết rượu trong thùng vào ao, ao kia cũng có chút thần dị, đổ nhiều rượu vào như vậy, thế mà chỉ dâng lên có một chút ít.
Người khổng lồ mới vừa ngồi xuống, một con chim tước liền bay tới, một vật nhỏ nhảy từ trên lưng chim xuống , là một lão thử mặc quan phục, trong lòng lão thử ôm cái bầu rượu nhỏ, cũng đổ rượu vào ao.
Dần dần, có đủ loại yêu quái muôn hình muôn đến, có cầm thú đắc đạo, cũng có cỏ cây thành tinh, điểm giống nhau duy nhất là, đều mang rượu ngon đến.
Bọn họ ngồi lẫn lộn với nhau, cho dù là quan hệ thiên địch như rắn và ếch xanh, cũng không hề cố kỵ.
Ngay cả bên cạnh Lý Trường An cũng có một con thỏ lớn mặc áo ngắn ngồi xuống. Thấy vậy, hắn rất là buồn bực, tuy rằng con thỏ rất đáng yêu, nhưng thịt thỏ kho tàu cũng ăn rất ngon nha!
Hắn rất muốn quay đầu hỏi một tiếng: “Thỏ yêu, ta chính là đạo sĩ đó, ngươi không sợ ta hàng phục ngươi, sau đó lấy tới nhắm rượu sao?”
Trong nháy mắt, mảnh đất trống đã chật ních, ao rượu cũng dần dần đầy.
Bỗng nhiên, Hành tiên sinh mở to mắt, mở miệng nói.
“Đến.”
“Cái gì đến……”
Lý Trường An không hiểu mô tê gì, con thỏ bên cạnh lại dùng mắt đỏ trừng hắn, ý bảo hắn câm họng lại, chỉ chỉ lỗ tai.
Lý Trường An ngu người, lần đầu tiên trong đời bị một con thỏ dạy dỗ, nhưng hắn vẫn an tĩnh lại, nghiêng tai lắng nghe. Trong núi yên tĩnh, chỉ nghe được gió núi mơ hồ có tiếng vang thanh thúy giống như ngọc nát, rất nhỏ và đứt quãng. Dần dần, tiếng vang kia dần dần dồn dập, dường như sắp tràn ngập hết cả núi rừng.
Bỗng nhiên, trước mắt Lý Trường An, một đầu nhọn của nhánh cây rủ xuống, hiện ra một cái bọc hình trứng. Ngay sau đó, có tiếng lách tách giống như băng nứt ngọc tan, một bông hoa nhỏ nở rộ. Hoa có bốn cánh, lại là nửa trong suốt pha lẫn màu lam nhạt.
Đúng lúc này, ánh trăng chiếu lên cánh hoa nửa trong suốt, nhuộm thành một vầng sáng nhàn nhạt.
Không đợi Lý Trường An kịp nhìn kỹ, trên cành cây đã có bông hoa thứ hai, thứ ba…… Trong khoảnh khắc, hoa nở đầy cành.
Lý Trường An như suy tư, ngẩng đầu nhìn.
Núi rừng đã hóa thành biển hoa.
Cánh hoa nửa trong suốt lay động ở đầu cành khiến cả cây đại thụ trông như đang múa dưới ánh trăng.
Giờ phút này, dưới tàng cây.
Cho dù là người hay yêu, cỏ cây hay chim thú, đều chìm đắm trong cảnh đêm đẹp tuyệt vời này.
Mãi đến khi Hành tiên sinh vỗ vỗ tay.
Một đám hoa tinh bay ra từ giữa biển hoa, không khác lắm so với tiểu hoa tinh Lý Trường An đã gặp lúc trước, chỉ khác là thân hình lớn hơn một chút, trong tay mỗi đứa đều nâng một chiếc chén gỗ.
Bọn họ tụ lại trên ao rượu, lúc tản ra trong chén đã đựng đầy rượu.
Họ phát chén gỗ cho mỗi vị khách đang ngồi đây, cho dù là thân hình lớn nhỏ, mang đến nhiều rượu hay ít rượu, đều được chia một chén nhỏ bằng nhau. Thể hình nhỏ thì dựa vào chén giống như dựa vào bồn tắm, thể hình lớn chỉ có thể dùng đầu ngón tay cẩn thận đón nhận.
Lý Trường An cảm thấy vô cùng thú vị, bỗng một làn hương hoa bay đến, một chén rượu gỗ đựng đầy rượu đã đưa tới trước mặt.
"Hả?"
Khi Lý Trường An nhận chén rượu, có hơi kinh ngạc. Trong chén của các vị khách khác chỉ đựng đầy tâm phần, còn chén này của hắn là đầy tràn.
Hắn nâng mắt nhìn lại, hoa nhài tinh vẫy đôi cánh chớp chớp mắt với hắn, sau đó hoà mình vào đám hoa tinh, bay vào giữa biển hoa không thấy đâu nữa.
"Cạn chén!"
Hành tiên sinh giơ cao chén rượu, Lý Trường An cũng cẩn thận nâng lên, cùng uống với khách nhân trong sân.
Rượu tiến vào cổ họng, dường như có trăm ngàn loại hương vị lưu chuyển trong l*иg ngực, trong chốc lát quyện thành một khối, sức sống bừng bừng tràn khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể. Mỗi nơi nó đi qua đều trở nên ấm áp dễ chịu, có điều khắp người bỗng có nhiều chỗ ngưa ngứa, hắn hơi chà chỗ ngứa một cái, một miếng vảy khổ rớt ra.
Lý Trường An vén tay áo lên nhìn, miệng vết thương lưu lại sau khi đánh nhau với lũ sơn tặc núi Đầu Rắn đã khỏi hoàn toàn. Sinh cơ trong chén rượu vẫn còn non nửa, bắt đầu dung nhập vào cơ thể. Hắn kinh ngạc, hiệu quả thần kỳ như vậy gọi là ngọc lộ quỳnh tương cũng không quá!
Bất chợt một cái đầu lừa đen thò lại đây, củng vào trong ngực hắn, cũng vươn đầu lưỡi dài liếʍ rượu trong chén.
Đồ con lừa này! Liếʍ chén đều liếʍ thành thói quen.
Lý Trường An vỗ vỗ đầu lừa, cho nó liếʍ nốt rượu còn sót lại.
Không ngờ, lừa đen vừa liêma được mấy ngụm đã lảo đảo vài bước, thân thể cứng đờ nằm ngay đơ trên mặt đất.
Lý Trường An vội vàng nhìn lại
Chỉ thấy lừa đại ca tuy nằm thẳng cẳng trên mặt đất nhưng trong miệng vẫn phát ra tiếng khò khè, hình như chỉ là say rượu. Lý Trường An thoáng thở ra, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại nghiêm nghị. Khóe miệng con hàng này đang mọc ra mấy đóa cỏ tuyết, lỗ tai mọc một bụi bìm bìm, dưới lớp da lông dường như cũng có mầm xanh đang ngo ngoe rục rịch.
“Này…”
Lý Trường An hoa mắt chóng mặt, chẳng lẽ con hàng này sắp thành cái bồn hoa?