Chương 25: Nam tử thần bí

Rừng già trong đêm tối, trăng tròn treo trên ngọn cây. Ánh trăng trong như làn nước, gió núi thổi nhẹ qua dường như tạo ra gợn sóng lăn tăn.

Lý Trường An ngồi xếp bằng dưới tinh hoa ánh trăng, l*иg ngực phập phồng theo tiết tấu, thì ra là đang tu hành dựa vào ánh trăng.

Sau một lát, hắn phun ra một ngụm khí dài, mở mắt ra, dưới tán lá, bụi hoa, trên ngọn cây, trong khe đá... đều vang lên tiếng động khe khẽ, đều là yêu tinh nhỏ bị tinh hoa ánh trăng hấp dẫn kéo tới đây.

Những vật nhỏ này phần lớn đều là tinh khí của cỏ cây đá núi biến thành, không có nguy hiểm, Lý Trường An cũng mặc kệ bọn chúng, chỉ giơ chén nguyệt lên, thu ánh trăng lại.

Sau khi uống một ngụm nguyệt tửu, hơi thở mát lạnh dường như xoa dịu các vết thương.

Hắn buông chén rượu, lại phát hiện một tiểu yêu tinh to gan lớn mật đang nằm bò bên chân mình, dường như hồi nãy tắm ánh trăng quá thoải mái cho nên ngủ quên mất tiêu rồi.

Vật nhỏ này là chỉ hoa tinh, sinh ra từ tinh khí của hoa, dáng vẻ không khác bé gái loài người là bao, chỉ khác ở chỗ chỉ nhỏ bằng ngón tay, sau lưng còn có hai "cánh" nhỏ, hình như là cánh hoa nhài.

Lý Trường An cảm thấy buồn cười, ngắt nhánh cỏ chọc chọc khuôn mặt nàng khuôn, nàng dùng tay nhỏ đẩy nhánh cỏ ra, lật người dùng cánh hoa che mình lại. Lý Trường An thấy vậy lại càng muốn trêu nàng, vì vậy lại chọc thêm mấy cái. Tiểu hoa tinh mới vừa nâng tay lên, lại đột nhiên cứng đờ, nàng nhẹ nhàng mở cánh hoa, thò đầu ra nhìn, thấy một gương mặt to thù lù đang cười tủm tỉm nhìn nàng.

“A!”

Nàng hoảng sợ hô một tiếng, lăn lông lốc bò dậy, tay chân dùng hết công suất nhanh chóng lẩn vào trong nhánh cỏ.

Đáng tiếc nhánh cỏ kia quá nhỏ, che được đầu lại lộ ra cái mông.

Lý Trường An cười gõ gõ mông nàng, nàng liền giấu mông vào lá cỏ, đầu lại lộ ra.

Lý Trường An còn muốn trêu nàng thêm lúc nữa, lại đột nhiên phát hiện, thân hình nhỏ bé run lập cập.

Đúng rồi, bản thân mình thì vui rồi, vật nhỏ này lại bị doạ sợ quá mức.

Lý Trường An không trêu nàng nữa, chỉ dùng đầu nhánh cỏ nhúng nguyệt tửu đưa tới gần nàng. Vật nhỉ này ngửi thấy hương thơm của nguyệt tửu, cũng quên béng cả sợ hãi, nhanh nhẹn chui ra khỏi lá cỏ. Cho dù khuôn mặt vẫn tái nhợt nhưng lại vội vội vàng vàng ôm lấy nhánh cỏ, vùi mặt vào giọt rượu, hút một hơi dài.

Hai ba hơi hút sạch, sau đó hai mắt trông mong nhìn Lý Trường An, dường muốn nói: Thỉnh lại đến một giọt.

Lúc này, một cái đầu to đen tuyền lại đột nhiên xông ra.

“Ai nha!”

Vật nhỏ lại hoảng sợ hô lên, lần này đã biết khôn hơn, chui vào một bụi cỏ lớn.

Lừa đen phát ra tiếng phì phì trong mũi, thò miệng đến gần Lý Trường An, lè lưỡi liếʍ sạch non nửa chén nguyệt tửu còn lại.

Lý Trường An cũng không ngăn cản, chỉ vỗ vỗ nó đầu.

“Ngươi cái thứ bủn xỉn, một tiểu gia hỏa lại uống được bao nhiêu chứ?”

Lừa đen lắc đầu lung tung, liếʍ một ngụm nhỏ lại lộ ra thần thái say mê giống như quỷ rượu.

Con lừa này không phải tiên thù hay yêu quái gì, chỉ là một con lừa đen bình thường mua ở chợ, nhưng vài lần tình cờ uống nguyệt tửu nên đã mở linh trí, Lý Trường An cũng thấy vậy vui mừng, dù sao thường thường độc thân ở vùng hoang vu dã ngoại, có con lừa nói chuyện cùng cũng tốt.

Chợt, lừa đen dựng thẳng lỗ tai.

“Đạo sĩ……”

Một giọng nam réo rắt đột ngột vang lên, sắc mặt Lý Trường An nghiêm túc, lại không chút hoang mang lấy kiếm ra đặt ngang đầu gối trước, mới quay đầu qua nhìn.

Dưới tàng cây già trước mặt, một nam tử trung niên nga quan bác đái đứng đó.

“…… Muốn tham gia tiệc rượu không?”

Lý Trường An hơi híp mắt đánh giá nam tử, đốt ngón tay gõ lên vỏ kiếm, thật lâu sau, hắn bỗng nhiên cười nói:

“ Được."

……………………

Lý Trường An đỡ kiếm đi theo sau nam tử.

Dưới sự dẫn đường của ông ta, đường núi gập ghềnh trong đêm dường như dễ đi hơn nhiều. Cho dù ánh trăng bị tán cây vừa lớn vừa dày che khuất, nhưng rất nhiều đom đóm trong rừng bay ra, vờn quanh đi theo suốt một đường, không cần lo lắng không thấy đường dưới chân.

Lý Trường An im lặng không lên tiếng móc ra một tấm Hướng Long Ngọc Thần Phù.

Hơn nửa đêm, xuất hiện giữa núi hoang rừng rậm, còn ăn mặc như thế chỉnh tề, nam tử này đương nhiên không phải là người thường.

Lý Trường An đúng lúc khởi pháp quyết, hoàng phù lẳng lặng thiêu đốt, trên mặt hắn ngược lại lộ ra vẻ nghi ngờ.

Trên người nam tử này không có mùi gì cả!

Trong mũi Lý Trường An chỉ có mùi bùn đất, mùi nước, mùi cây cỏ…… Không có mùi của yêu khí, càng không có mùi của con người.

Từ khi học được Hướng Long Ngọc thần phù tới nay, đây là lần đầu tiên bó tay bó chân.

“Tiên sinh xưng hô thế nào?”

Nam tử cũng không quay đầu lại.

“Gọi ta Hành tiên sinh là được.”

Hành tiên sinh? Hồ tiên sinh là hồ yêu, Hoàng tiên sinh là chồn yêu, Trung Lộ quân là lang yêu, Ngu lại là hổ yêu, Vô Tràng công tử là cua yêu, Hành tiên sinh này lại là yêu quái gì?

Lý Trường An ngẩn người suy nghĩ rất lâu.

“Thì ra là Hành tiên sinh, hạnh ngộ, bần đạo tục danh họ Lý, đạo hào Huyền Tiêu, không biết là tham gia tiệc rượu gì vậy? Vì sao mời bần đạo?”

Hành tiên sinh vẫn không quay đầu.

“Chỉ cần có rượu ngon, là có thể tham gia.”

Thì ra là coi trọng nguyệt tửu còn thừa trong chén của mình, này nguyệt tửu có lực hấp dẫn lớn với yêu quái thế sao?

“Lừa liếʍ qua rồi cũng có thể sao?”

Ai ngờ, những lời này lại khiến Hành tiên sinh dừng chân, xoay người lại, thản nhiên nói:

“Lừa uống qua cùng người uống qua, cũng không khác nhau.”

Ặc…… thôi được rồi, chỉ cần ngươi không chê là được.