Chương 27: Sơn Thần núi Ngọc Hành

Hành tiên sinh ở bên cạnh bất chợt duỗi tay vỗ nhẹ lêи đỉиɦ đầu lừa đen một cái, đám mầm hoa cỏ lập tức rớt ra, rơi xuống dưới đất.

Lừa đại ca lại lung lay đứng lên, lỗ tai rung rung, có vẻ không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ hừ hừ thò đầu vào chén rượu, Lý Trường An nhanh chóng tát sấp mặt nó.

Làm bồn hoa chưa đủ, còn định làm phân bón hoa luôn hả?

Lừa đại ca tủi thân kêu vài tiếng sau đó phe phẩy cái đuôi chạy đi gặm cỏ.

Mà trong lúc này, các yêu quái đã rời khỏi chỗ ngồi ban đầu, tụ lại với nhau thành từng tốp uống rượu ngắm hoa.

Lý Trường An một thân một mình chả có yêu nào thèm nhòm ngó, bỗng nổi lên một suy nghĩ, bản thân không tìm được manh mối của yêu nhền nhện kia, nhưng ở đây có nhiều yêu tinh như vậy, có thể hỏi thăm chúng nó một chút hay không?

Tuy rằng tự mình cũng cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng trước sau không có việc gì làm, Lý Trường An mặt dày sáp vào hỏi chuyện mấy yêu quái mặt mũi hiền lành.

“Con nhện?”

Yêu quái này chỉ cao khoảng nửa người, hơn nửa thân thể đã hóa thành hình người, sau lưng có một cặp cánh mỏng tang, chắc là loại côn trùng nào đó đắc đạo.

“Có phải cái tên khốn có tám chân, rất nhiều đôi mắt, làm bẫy rập săn mồi không?”

Yêu quái côn trùng lộ ra vẻ chán ghét, trong lòng Lý Trường An lại vui vẻ, hình như tìm đúng người.

“Loại khốn kiếp đó nhiều lắm! Trong núi ngoài núi còn có cả địa bàn của người phàm, chỗ nào cũng có!”

“Ặc… ta nói là cái loại đã thành yêu.”

“Cũng không ít đâu! Trong núi ngoài núi còn có cả địa bàn của người phàm, chỗ nào cũng có!”

Lý Trường An chớp chớp đôi mắt, có nhiều như vậy?

“Ta hỏi chính là con nhện rất rất lớn……”

Lý Trường An cố gắng nhớ lại hình vẽ con nhện trong cuốn sách bìa vàng, trên đó vẽ một con nhện đang bọc một người sống thành cái kén, mà người sống này ở cùng với nó chỉ nhỏ bằng con gà.

Vì thế, hắn nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chỉ vào người khổng lồ đang ngồi xếp bằng.

“Lớn giống hắn á.”

“Ồ…” Mấy yêu quái cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn, phát ra mấy lời tán thưởng với người khổng lồ đang chẳng hiểu mô tê gì.

“Con nhện lớn như vậy à!”

“Ngươi nhìn thấy nó ở đâu?!”

Yêu quái côn trùng vội vàng hỏi, vẻ mặt tràn đầy kinh hoàng cùng sợ hãi.

Lý Trường An cạn lời: “... Không phải ta đang hỏi các ngươi đấy sao?”

“Ồ, nhưng hình như ta có chút ấn tượng…” Một yêu quái Thanh Hương Thảo có cái đầu tròn vo lắc lư lắc lư nói: “... Trước đây vài ngày ta có nghe một con hoàng tước nói, một ngọn núi ở Mân Châu mới có một con nhện rất lớn, vô cùng hung tàn, tiểu yêu ở phụ cận đều bị nó ăn sạch!”

Ánh mắt Lý Trường An sáng lên, vội vàng hỏi: “Ngọn núi nào?”

Yêu quái đầu tròn mở to mắt:

“Ta cũng không biết!”

Lý Trường An đang định hỏi tiếp, bỗng nhiên chóp mũi hơi mát lạnh.

Hắn gỡ xuống nhìn, thì ra là một mảnh cánh hoa nho nhỏ. Trong lòng ngộ ra, ngẩng đầu lên.

Gió mát mang theo hơi thở núi rừng nhanh chóng ùa vào, cánh hoa nửa trong suốt ào ào rời khỏi đầu cành, giống như mưa phùn dưới trăng.

Chỉ một lát, trên đầu vai Lý Trường An đã đầy cánh hoa.

Lúc này, mặt đất rung động, người khổng lồ vẫn luôn ngồi xếp bằng đã đứng dậy, hắn ta chắp tay với đám người giữa sân, ầm ầm bước đi.

Yến hội đã tàn.

…………………………

Cảnh đẹp phồn hoa giống một giấc mộng phù du, mộng tan, tiệc tàn.

Trong nháy mắt, rừng cây lai trở nên quạnh quẽ. Lý Trường An đứng ở chỗ cũ, không phải quyến luyến không đi, mà là đang ngẫm nghĩ lại tình báo vừa mới thu được.

“Mân Châu?”

Hắn móc một tấm bản đồ ra, dựa vào ánh trăng nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng gật gật đầu.

“Ừm, Mân Châu ở đây. Nhưng mà…”

Hắn gãi gãi đầu. dựa theo kế hoạch, hắn hắn là đang ở trên quan đạo. Có điều bây giờ, hắn ngẩng đầu nhìn ra xa, núi liền núi, cây liền cây, chỉ nhìn thấy toàn cây và núi, không nhìn thấy khói bếp nhà dân. Nói trắng ra là, hắn lạc đường mất rồi!

“Đạo sĩ, ngươi đang xem cái gì?”

Hắn quay đầu nhìn lại, vị Hành tiên sinh này thật sự xuất quỷ nhập thần. Lý Trường An xấu hổ cười cười, nói thẳng tình huống của mình cho hắn ta nghe.

Trên vẻ mặt nghiêm túc của Hành tiên sinh hiếm khi lộ ra ý cười, chỉ vào một chỗ trên bản đồ nói:

“Hiện giờ ngươi đang ở chỗ này.”

Lý Trường An nhìn lại, càng thêm xấu hổ. Nơi Hành tiên sinh chỉ là ‘núi Ngọc Hành’, cách chỗ hắn cần đến cả vạn dặm.

Lúc này Hành tiên sinh lại nói:

“Ngươi men theo con đường bên trái là có thể xuống núi, xuống dưới núi là quan đạo, đi dọc quan đạo theo hướng Bắc, đó là Mân Châu.”

Đường núi?

Xung quanh chỉ toàn cây với cỏ, đường ở đâu ra?

Lý Trường An nhìn về phía bên trái, ngạc nhiên phát hiện cây cối chỗ đó quả thật ít hơn chỗ khác, hình thành một con đường.

Hắn vội vàng nói lời cảm tạ, Hành tiên sinh thản nhiên gật đầu thừa nhận, cau mày suy nghĩ một lúc, đưa cho hắn một tấm mộc bài.

“Cho ngươi mượn dùng tạm.”

Lý Trường An nhận lấy, phát hiện tuy thẻ bài giống làm bằng gỗ, nhưng cảm xúc lại vô cùng chắc chắn, giống như được đúc từ đá và gỗ. Trên thẻ bài có phác họa mấy nét chữ đoan trang, Lý Trường An không nhận ra nhưng lại cảm thấy có hơi quen mắt.

Cẩn thận nhớ lại, chợt nhớ tới tấm phù Tổ sư gia lưu lại, phù văn bên trên cũng có mấy phần giống với thứ này.

“Vân triện!”

Lý Trường An hô lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ còn gió thổi cành cây, không còn ai khác.

Hắn cũng không xoắn xuýt, cất giọng nói: “Đa tạ!”, rồi dắt lừa đen xuống núi.

Đi dọc đường núi, Lý Trường An kinh ngạc phát hiện ra điều thần kỳ của tấm mộc bài.

Nơi hắn đi qua, cỏ cây hoa lá mọc tràn lan đều nâng lên tạo thành một túp lều trên đỉnh đầu, bụi gai cũng tự động tránh đường. Gặp phải sườn núi nguy hiểm, cây cối liền duỗi cành khô ra làm tay vịn, gặp được khe suối, dây leo quấn lại thành một chiếc cầu, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra manh mối.

Nơi nào hắn đi qua, vạn vật trên núi đều nhường đường cho hắn. Chỉ qua mấy canh giờ, Lý Trường An đã bước ra khỏi rừng rậm, đặt chân lên một quan đạo hoang vu.

Núi Ngọc Hành? Hành tiên sinh?

Lý Trường An bừng tỉnh, thì ra là Sơn Thần núi Ngọc Hành!

Hắn đặt mộc bài trên một khối đá xanh, thành tâm thành ý cúi đầu vái lạy, sau đó cưỡi lên lưng lừa đen đi về hướng Bắc.