Chương 24: Yêu quái? Là đang nói ta sao?

"Gϊếŧ tên đạo sĩ thối này đi!"

"Báo thù cho nhóm đầu lĩnh!"

"Nhưng mà đạo sĩ này rất lợi hại…"

"Sợ cái gì chúng ta nhiều người!

"Hắn một mình gϊếŧ tất cả các đầu lĩnh."

"Nhưng hắn cũng bị thương rồi."

"Hắn đánh thắng yêu quái, chắc chắn là biết pháp thuật…"

Bọn sơn tặc lập tức im như thóc, bọn họ đã quen dùng đầu đao liếʍ máu, nếu so với võ công thân thủ thì yêu quái cùng pháp thuật càng làm bọn họ kinh sợ.

Thấy vậy Lý Trường An hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Chiến đấu liên tục, hắn đã rất mệt mỏi. Có điều…

Giữa đám sơn tặc bỗng vang lên một giọng nói:

"Các ngươi đã quên nội quy thứ 8 của Duyện Châu lục lâm sao?"

Đám sơn tặc bắt đầu nhỏ giọng xì xào, thanh âm kia tiếp tục nói:

"Báo thù cho huynh đệ, là có thể thừa hưởng tất cả của hắn ta."

Hô hấp của bọn sơn tặc đều dồn dập, ánh mắt do dự nhìn về phía trường An đã không còn nữa, thay vào đó là những ánh mắt tham lam như sói đói.

Cuối cùng một tên sơn tặc không nhịn được nữa, bước ra khỏi đám người kia:

"Do dự cái rắm, mấy tên nhát chết nhà các ngươi không dám đánh, thì đừng tranh đoạt cái gì với ta!"

Dứt lời gã rảo bước chuẩn bị đi lên, động tác này giống như một tiếng súng báo hiệu rền vàng.

"Làm thịt tên lỗ mũi trâu này đi!!!"

"Báo thù cho huynh đệ!!!"

"Yêm cũng muốn làm đầu lĩnh!"

Bọn sơn tặc hô loạn xạ, dồn dập bước lên, ngược lại cái tên đi đầu lúc này lại thả chậm bước chân.

Lý Trường An thở dài. Một là vì bản thân mệt mỏi, hai là cái đám sơn tặc ngu xuẩn này dễ dàng bị người khác lợi dụng như vậy. Giữa một không gian hẹp, nhiều người có thể làm nên trò trống gì?

Hoa máu nở rộ…

Những tên sơn tặc lắm mồm kia đã bị hắn tặng cho một kiếm.

Trong Tụ Nghĩa đường, máu đỏ của người và máu xanh của yêu đã hòa vào một thể.

Đột nhiên!

Trong hầm ngầm đen nhánh truyền ra từng tiếng hét thảm, sau đó một đám sơn tặc vẻ mặt hoảng sợ chạy ra. Hai đùi bọn chúng run rẩy, hoảng sợ nhìn lại phía sau, dường như có thứ gì đó khủng bố sắp đuổi theo.

Một người chạy đầu hoảng loạn không nhìn đường bị thi thể trên mặt đất làm ngã, giống như hiệu ứng quân bài Domino, đám sơn tặc quấn thành một đoàn ngã vào vũng máu tanh hôi cùng thi thể lạnh băng.

Một tên sơn tặc mất một bàn tay bỗng dùng cánh tay đứt chỉ vào sơn động.

"Yêu… yêu quái!"

"Yêu quái?"

Mới vừa đi ra khỏi sơn động, Lý Trường An hơi cứng người lại. Cả người hắn tắm máu, giày vải tẩm đủ máu loãng, mỗi bước đi lại để lại một hàng dấu chân máu sau lưng.

“Là đang nói ta sao?”

Hắn chợt cảm thấy hoảng hốt.

Trong hang động chật chội phía sau lưng, một đám sơn tặc hỗn tạp ùn ùn kéo đến từng tốp từng tốp, hùng hùng hổ hổ nhưng lại chồng chất sơ hở, cứ như lần lượt dâng bản thân lên tế kiếm cho Lý Trường An vậy.

Rốt cuộc ta đã gϊếŧ bao nhiêu người?

Bảy mươi hay tám mươi? Không nhớ rõ nữa. Hắn chỉ nhớ cuối cùng lúc sắp không cầm nổi kiếm nữa, không có ai dám bước về phía hắn một bước.

Lý Trường An bước về phía trước một bước, đám sơn tặc mất hết can đảm cũng lùi về sau mười bước.

Đợi đến lúc hắn đi ra khỏi Tụ Nghĩa đường, đám sơn tặc sợ hãi dúm dó đứng một bên như bầy chim cút. Ánh mắt Lý Trường An vừa liếc qua, bọn chúng đã run như cái sàng.

"Lừa của ta đâu?"

Đám sơn tặc hai mặt nhìn nhau, một tên định tiến lên nói gì đó, lại bị một tên khác kéo lại.

Ngươi bị ngu à? Chẳng lẽ nói cho vị sát thần này: lừa của ngài béo tốt quá, chúng huynh đệ tụi ta đưa cho đầu bếp làm gỏi rồi?

Thấy bên kia không trả lời, Lý Trường An cũng lười hỏi lại, hắn huýt sáo một tiếng, lập tức có một chuỗi tiếng chuông đinh đinh đang đang vang lên.

Không lâu sau, một con lừa toàn thân đen nhánh tưng tửng chạy tới, trong miệng còn không ngừng nhai lá cải.

Theo sát sau mông nó là một tráng hán lộ bụng mỡ xách con dao gϊếŧ heo dí theo, trên mặt trên người gã toàn là dấu bùn in hình chiếc móng.

Gã thở hổn hển đuổi theo, nhưng ngay cả cái mông lừa còn không chạm tới được, chỉ đành chống nạnh mắng:

"Súc sinh đáng chết……"

Lời vừa ra đến miệng, đám sơn tặc bên kia lập tức vọt lại, kẻ bịt mồm, kẻ ôm chân, ngăn lời nói của gã lại.

Lý Trường An cũng lười nhìn, chậm rãi cưỡi lên lưng lừa.

Tiếng chuông đồng đinh đinh đang đang, lắc lư ra khỏi cửa trại.