Chương 23: Vỏ rỗng

Trong động sâu thẳm quanh co, Lý Trường An cầm đuốc đuổi theo một đường, ánh lửa hất lên vách đá, hiện ra vết nước ẩm ướt.

Sơn động vô cùng chật chội, nơi hẹp nhất chỉ đủ một người đi qua, chỗ rộng nhất cũng chỉ khoảng ba bốn người đứng sóng vai. Nếu không phải dọc đường đi có vết máu màu xanh lục, Lý Trường An còn tưởng mình bị thủ thuật của yêu quái che mắt.

Thân thể cao lớn như vậy làm sao có thể hoạt động trong một cái sơn động bé tí thế này. Có điều vết máu trên mặt đất cùng với mùi yêu khí trong động không thể làm giả được, dưới Hướng Long Ngọc Thần Phù, tất cả mọi mùi vị đều khó có thể giấu tung tích. Chỉ là…

Hắn che lại cái mũi, thối quá trời quá đất.

Nhưng thối thì thối, không khí lại không có vẩn đυ.c như dự đoán. Chợt sắc mặt Lý Trường An thay đổi, hắn dùng ngón tay lau vết máu không biết ở đâu, giơ lên giữa không trung, trên đầu ngón tay cảm thấy hơi lạnh lẽo. Sơn động này thông gió, có nghĩa là bên kia động cũng có cửa ra. Không thể cứ chậm rì rì đuổi theo như vậy, Lý Trường An phấn chấn tinh thần, nhanh nhẹn nhảy vào chỗ sâu nhất trong huyệt động.

"Ai ở nơi đó?!"

Lý Trường An bỗng nhiên ngừng chạy, hắn giơ cây đuốc về phía trước. Dưới ánh sáng leo lét, một bóng vài bóng dáng mơ hồ hiện ra. Hồi lâu phía trước không có người đáp lại, Lý Trường An nắm chặt chuôi kiếm bước về phía trước. Những bóng dáng im lặng đó từ từ tiến vào trong ánh lửa.

Đồng tử Lý Trường An co rụt lại.

Vốn tưởng rằng đây là mật đạo trong sơn động, không ngờ lại xuất hiện một lượng lớn người, hầm ngầm ở chỗ này đột nhiên mở rộng ra rất nhiều, lại bị một đám người cổ quái che kín mít, chỉ có một khe hở nhỏ ở giữa.

Những người này nam nữ trung niên già trẻ đều có, nhìn cách ăn mặc thì có người bán hàng rong, nông phu, tiều phu, thậm chí còn có cả sơn tặc. Điểm duy nhất giống nhau chính là khuôn mặt dại ra, thân thể không nhúc nhích.

Lý Trường An thử hỏi:

"Yêu quái?"

Đối diện không nói một câu.

"Người sống?"

Dối diện vẫn không nhúc nhích.

Lý Trường An chậm rãi tới gần, bỗng nhiên dùng vỏ kiếm chọc một nam nhân ăn mặc giống sơn tặc. Vỏ kiếm vừa chạm vào người nam nhân, gã giống như một quả bóng "phi" một tiếng vèo vèo dán vào trên vách đá, lập tức xẹp xuống, sau đó nằm dài trên mặt đất giống như là một quả bóng bay bị xì hơi.

"Thì ra là một cái túi da."

Lý trường An nói thì nhẹ nhàng như vậy, nhưng trong lòng lại thật sự lạnh lẽo.

Phương thức bồi mồi của con nhện, chính là trước tiên rót nọc độc vào trong cơ thể con mồi, chờ cho máu thịt nội tạng hóa lỏng, sau đó mới hút rỗng chỉ chừa lại một tầng da bên ngoài.

Cả một đám người đông đúc như vậy thì ra toàn là vỏ rỗng, là hài cốt của những người bị hại.

Lý Trường An đi qua những cái vỏ rỗng này, không khỏi thả chậm bước chân, ở trong im lặng dường như bị gió lạnh bao vây, chợt cảm giác thế giới hiện đại có linh khí loãng cũng là một loại may mắn, ít nhất không có mấy yêu ma khủng bố như vậy.

Bỗng nhiên, sau lưng hắn, dưới ánh sáng của ngọn đuốc, một khối hài cốt bỗng nhiên mấp máy môi, chậm rãi phun ra một vật thể màu đen sắc nhọn. Thứ này kéo dài phía sau lưng Lý Trường An, lại là một con nhện yêu đầy đủ những cái chân sắc bén.

Mũi chân nhọn chậm rãi ngắm ngay gáy Lý Trường An, đột ngột đâm xuống.

Trong chớp nhoáng dường như Lý Trường An mọc mắt sau lưng, nhanh nhẹn né tránh, mũi chân nhện xẹt qua gáy hắn, trường kiếm từ dưới nách hắn xuyên lên, đâm xuyên qua túi da kia.

Túi da bỗng vang lên một tiếng gào thê lương, một bóng đen phá thể chui ra, một đường đánh bay rất nhiều hài cốt, ẩn sâu vào bên trong hang động.

Lý Trường An cuốn góc áo lên lau máu xanh tanh hôi trên thân kiếm, cười nói:

"Chờ mãi!"

Dứt lời, hắn nhanh chóng đuổi kịp, nhưng không đến vài bước đã dừng lại.

Đã đến cuối sơn động, Nhện yêu đang chờ hắn ở đó nhưng Lý Trường An lại lộ ra ý cười nghiền ngẫm.

Cuối huyệt động là một gian thạch thất nhỏ, trên đỉnh thạch thất có một cái hố trời, ánh sáng mặt trời rơi xuống chiếu vào nữ nhân đang nằm nghiêng ở đó.

Nữ nhân này thân khoác áo lụa mỏng, da thịt trắng tuyết, quay mặt qua nhu nhược đáng thương, nhan sắc thế nhưng còn đẹp hơn vũ cơ mấy phần.

Lý Trường An không khỏi lộ ra vẻ mặt yêu thương.

"Đáng tiếc…"

Khi trong mắt nàng kia hiện lên một tia đắc ý cùng oán độc, đôi môi đỏ hé mở.

"Đạo gia… Phốc!"

Nữ tử hoặc là nói con nhện yêu kia không thể tin tưởng phun ra một ngụm yêu huyết.

Lý Trường An rút kiếm ra khỏi ngực nàng ta, lau vết máu, thu kiếm trở vào vỏ.

"Đáng tiếc một tuyệt sắc mỹ nhân như vậy, cũng thành đồ ăn của yêu quái."

Một kiếm này cuối cùng cũng gϊếŧ chết nhện yêu. Sau khi chết, con yêu quái này hiện ra nguyên hình,hóa thành một nhện thật lớn nhét đầy cả gian thạch thất, túi da mỹ nhân vỡ nát.

Lý Trường An lùi đến một góc động, nương theo ánh sáng từ cây đuốc móc cuốn sách bìa vàng ra, nhìn trang sách vẽ một con nhện lớn dữ tợn.

"Không phải rồi…"

Lý Trường An cụt hứng, không giống với qủy Họa Bì hay Bạch Cương Thi, tờ giấy vẽ con nhện này không có màu sắc, chỉ có những đường cong đơn điệu.

Bỗng nhiên đằng trước vang lên tiếng hét to lộn xộn, Lý Trường An cất cuốn sách bìa vàng, ngẩng đầu lên.

Một đám sơn tặc đông nghịt đã lấp kín con đường phía trước.