Chương 22: Thận hư chớ dùng!

Lý Trường An né tránh mấy khối da thịt bọc quần áo, nhìn lại không thấy mỹ nhân đâu, chỉ thấy mấy con nhện lớn có khuôn mặt mỹ nhân.

Hắn cười lớn nâng một bầu rượu lên, uống một hơi cạn sạch, rút kiếm bước vào giữa chiến trường đầy máu tươi.

Con nhện cái bên trái đánh tới, tám cái chân đen như mực co thành trảo, giống như tám thanh thiết chùy. Nếu cắm xuống người thì sẽ chắc chắn hình thành tám lỗ thủng.

Lý Trường An thẳng tay duỗi qua, chuẩn xác bắt lấy một cái chân, hét một tiếng, ném nó lên người một con đang chuẩn bị đánh lén ở bên phải. Sau đó bàn tay hơi run, kiếm quang hiện lên, chém hai con thành hai nửa.

Cùng lúc đó, một con nhện lén lút muốn đánh lén từ trên đỉnh đầu, không ngờ Lý Trường An đã sớm có chuẩn bị, trường kiếm thuận thế vung lên, nó liền ngã trên mặt đất. Chưa đứng dậy đã bị một cái chân đạp mạnh trên thân thể, đầu mỹ nhân lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

"Tử đạo…"

Theo tiếng mắng vừa ra, một đoạn mũi kiếm sắc nhọn xuyên từ gáy qua miệng nó.

Chờ Lý Trường An rút kiếm ra, trong sảnh to lớn như vậy chỉ còn lại hắn cùng vũ cơ.

"Ngươi còn đang đợi cái gì?"

Lại là những lời này, có điều hiện tại Lý Trường An lại thêm một câu: "Mấy con nhện con không khiến ta tiêu hao bao nhiêu sức lực."

"Hì hì." Vũ cơ này lại lập tức nở nụ cười, vừa cười vừa duỗi tám cái chân lớn cong cong như lưỡi câu, tiếp theo là bụng cuối cùng là đầu, một con nhện to lớn cao gần hai mét nhảy ra khỏi bộ da nhân loại nhỏ nhắn. May mà cái gian "Tụ nghĩa sảnh" này là một sơn động thiên nhiên đã được cải tạo, không gian đủ lớn.

Lý Trường An nhìn con nhện to lớn này, hiểu rõ đấu trực tiếp với nó là vô cùng không khôn ngoan. Cho nên lúc con nhện giống như một chiếc xe tải đâm lại đây, Lý Trường An quyết đoán dùng tuyệt kỹ quý báu của hắn - lăn lộn kỹ.

Hắn lưu loát tránh khỏi sự va chạm của con nhện cùng với một mũi chân bén nhọn, trường kiếm trong tay thuận thế chém qua.

Hai bên tranh đấu, Lý Trường An nhíu mày. Kiếm vừa rồi mang lại cảm xúc không thích hợp, giống như bị một loại đồ vật vô hình cản lại.

Hắn xoay người nhìn lại, quả nhiên con nhện lông tóc vô thương.

"Haha." Nhện yêu điên cuồng cười lớn, rõ ràng là đầu con nhện lại phát ra tiếng của nữ nhân:

"Đạo sĩ thối, ta có yêu lực hộ thể, sắt thép bình thường không thể đã động đến ta."

Nhưng đáng tiếc Nhện yêu không có nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Lý Trường An như mong muốn.

"Tất nhiên là ta hiểu được."

Hắn chỉ nhàn nhạt trả lời một câu.

Suốt dọc đường đi này hắn chém không ít yêu ma quỷ quái, đương nhiên cũng có mấy con đại yêu giống nhện yêu trước mặt, phải dùng tới một môn biến hóa sau khi có được nhờ chém gϊếŧ Cương Thi. Nhưng phép biến hóa này nếu không phải bất đắc dĩ, hắn thực sự không muốn sử dụng.

Hiện tại là lúc bất đắc dĩ!

Lý Trường An nhẹ nhàng búng lên lưỡi kiếm, dường như trường kiếm đang đáp lại hắn, run lên khe khẽ. Tiếp theo hắn duỗi tay làm kiếm chỉ, xẹt qua thân kiếm. Nơi ngón tay đi qua, ánh sáng xanh lập tức nổi lên. Luồng ánh sáng này rất thanh nhã, trông giống như ảo mộng, nhưng dường như Nhện yêu lại nhìn thấy đồ vật gì đó khủng bố lắm, tru lên một tiếng rung động xung quanh, lấy đà vọt lại đây.

Lý Trường An lại dùng chiêu cũ, thân lăn một bên, trường kiếm cũng thuận tay chém qua.

Hai bêm giao tranh một lần nữa.

Cùng là động tác giống nhau, cùng là vị trí giống nhau, kết quả…

Lý Trường An rung kiếm lên, kéo ra một hàng máu xanh. Nhện yêu kêu lên một tiếng, một chiếc chân đồng thời rơi ra, bụng vỡ toang bởi một vết thương thật dài, yêu huyết màu xanh lục chảy đầy đất. Chịu thương nặng, nhện yêu thảm thiết kêu gào giãy giụa trên mặt đất, những chiếc chân còn lại cọ xát trên nền nham thạch cứng rắn, tạo thành những đốm lửa.

Lý trường An vòng đến nơi nó bị thương, đang muốn kết liễu nó, Nhện yêu đột nhiên phun một vật thể màu trắng. Vật thể này đón gió mở ra thành một chiếc mạng nhện. Lý Trường An không kịp phòng ngừa, trúng chiêu luôn.

Nhện yêu lại không nhân cơ hội này công kích, ngược lại dựa vào những chiếc chân còn lại bò đến chỗ ngồi da hổ của trại chủ ở giữa sảnh, liên tục đυ.ng vào vách đá ở đằng sau. Vách đá vậy mà cứ như là giấy, lập tức bị đâm vỡ, lộ ra một cửa động tối đen như mực.

Chỉ trong chốc lát con nhện yêu kia đã biến mất ở sâu trong động.

Lý Trường An ngu người, thật ra hắn không ngờ tới yêu quái này lại thông minh như vậy. Hắn tiện tay kéo mạng nhện trên người xuống. Lần này đến đây, trên đường đi hắn cũng gặp qua một vài con nhện yêu, phần lớn bọn chúng cũng đều sẽ phun mạng nhện, cho nên ngay từ đầu hắn không trúng chiêu. Chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội làm thịt con nhện kia mà thôi.

Lý trường An không lập tức đuổi theo, chỉ là tản đi ánh sáng xanh trên thân kiếm. Đột nhiên sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, cảm giác mệt mỏi trống rỗng tràn ngập toàn thân, thật giống như một đêm sóc lọ bảy lần vậy.

Đây là di chứng sau khi hắn sử dụng phép biến hóa. Môn biến hóa này gọi là "Trảm Yêu", chuyên phá các loại yêu khí tà sát, chỉ có điều mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao sinh lực rất lớn. Mỗi lần dùng xong, Lý Trường An đều cảm thấy tinh thần của bản thân rời nhà đi bụi, tặng kèm cảm giác như thận hư. Cho nên có thể không dùng, thì cố gắng không chạm đến.

Hắn ngồi nghỉ một chút, cảm thấy tạm ổn.

Máu trong đại sảnh đã chảy ra đến tận cửa, đám sơn tặc bên ngoài đã gấp gáp đến độ bắt đầu tông cửa. Nhưng đáng tiếc then cửa vô cùng kiên cố, trong chốc lát có lẽ không thể phá nổi. Bằng không, Lý Trưởng An có thể chờ một chút, như vậy khi bọn chúng xông tới, nhìn thấy đầu lĩnh nhà mình cùng yêu quái chết cùng một chỗ, vẻ mặt nhất định sẽ rất thú vị.

Lý Trường An cười cười, cầm lấy một cây đuốc đi vào bên trong địa đạo…