Người hắn luôn nhớ nhung là Lâm tiểu thư đã thay ra quần áo tang buổi sáng, quần áo bằng vải xa tranh trắng tính, mịn màng, dưới ánh trăng mờ ảo Lâm tiểu thư còn đẹp hơn ban ngày.
Nhưng một vị tiên nữ xinh đẹp như vậy lại đang ngồi bên cửa sổ, hai mắt trống rỗng nhìn về phía xa, Lý Nhị Cẩu nghĩ rằng cô đang đau buồn vì cái chết của Lâm lão gia, nhưng lại không thể đi ra gặp cô được nên chỉ có thể nấp sau cây linh lan, lo lắng Lâm tiểu thư tự làm tổn thương cơ thể mình.
Đêm đã khuya, khi Lâm tiểu thư đóng cửa sổ đi ngủ, khăn tay không cẩn thận bị rơi mất, vừa vặn theo gió bay tới dưới chân Lý Nhị Cẩu.
Lâm tiểu thư tâm tình không tốt, không muốn đi tìm chiếc này khăn, đóng kỹ cửa sổ liền đi ngủ.
Mà Lý Nhị Cẩu giống như đạt được bảo bối thế là đen chiếc khăn này cất vào túi quần. Buổi tối tay còn nắm chặt chiếc này khăn ngủ say. Trong mộng, Lâm tiểu thư mắng hắn một câu "Ngươi người xấu xa này. " , sau khi tỉnh lại, hắn liền vui vẻ rạo rực địa ngồi trên chiếc chiếu trúc rách nát cười ngây ngô nửa ngày.
Hai ngày sau, là ngày đại thọ 70 của Lâm lão thái gia, người của toàn thôn được mời tới từ đường. 88 bàn tiệc rựu, mỗi bàn được đặt 36 món ăn, quá nhiều người không đủ chỗ ngồi, liền bưng bát ngồi xổm xuống đất ăn. Món ăn ngày mừng đại thọ của Lâm lão thái gia, cho dù là ngày tết người dân Lâm Gia Thôn cũng không được ăn nhiều thịt như vậy. Ba mươi sáu đạo món ăn, một nửa trở lên đều là món ăn mặn. Người Lâm gia thôn, cực khổ làm lụng vất vả một năm đến tết đến cũng mới có thể hạnh phúc ăn mấy miếng thịt, nhưng hôm nay, bọn họ cái gì cũng không cần làm, tiền cũng không cần bỏ ra, lại có thể được ăn nhiều như vậy thịt.
Hiếm thấy món ngon như vậy, ai nấy đều vui mừng mở bụng ra ăn, một hơi nhét đầy bụng đồ ăn như thể ăn bù cho mười mấy năm, chén đĩa không còn miếng đồ ăn thừa, mội người liếʍ sạch dầu thừa còn trên đĩa không chừa lại thứ gì.
Nếu như ngày bình thường, gặp chuyện tốt như vậy, Lý Nhị Cẩu nhất định sẽ lao vào đám người cướp mâm, nhưng hiện tại, trong đầu hắn chỉ có vị kia Lâm tiểu thư, tùy ý gấp mấy cái thịt, liền đi tới nhà lớn Lâm gia.
Lần trước đã thăm dò nơi ở của Lâm tiểu thư, lần này hắn trực tiếp liền đi tới phòng riêng của Lâm tiểu thư.
Chân trước vừa tới, Lâm phu nhân chân sau liền đến tìm Lâm tiểu thư.
Hắn trốn sau cái vại lớn, nghe thấy Lâm phu nhân ở khuyên Lâm tiểu thư, "Tích Nguyệt, con nhất định phải nghe lời, Lâm gia không giữ được, con nếu còn ở lại nơi này, chắt chắn sẽ phải chịu khổ ! "
"Mẹ, con không lập gia đình, con không muốn gả cho người khác. "
"Cao gia đã ngã,tiếp theo là đến lượt Lâm gia chúng ta, hiện tại con nếu như không gả đi, là muốn cùng chúng ta những người già này cùng chết ở đây sao? "
"Mẹ, để con gả cho Trương Đại sơn, không bằng để con chết đi. "
Trương Đại sơn! Lâm tiểu thư làm sao có thể gả cho Trương Đại sơn, nhà hắn nghèo có tiếng trong thôn! Tuy hắn ( Lý Nhị Cẩu) cũng là nhà nghèo nhất thôn với thêm mội người đánh giá hắn là kẻ lười nhác chó gặp chó ghét không phải người đứng đắn gì, mà hắn cũng không để tâm chuyện này, điều mà hắn quan tâm là chỉ cần có ăn là được.
Nhưng mà, tại sao Lâm phu nhân phải đem Lâm tiểu thư gả cho cái tên Trương Đại sơn kia a!
Hắn sửng sốt một chút, bõ lỡ vài câu không nghe rõ, nhưng đại khái có thể hiểu là Lâm gia sắp gặp đại nạn, Lâm tiểu thư chỉ có gả đi, hơn nữa là phải gả cho một tên nghèo khó mới có thể tránh được kiếp nạn này.
Nghe được tin này, hắn là vừa mừng vừa lo, mừng là nếu liều mạng cũng có thể có được cơ hội cưới Lâm tiểu thư, lo lắng chính là Lâm tiểu thư nhất định cũng không muốn gả cho mình!.
Trong khi hắn đang suy nghĩ xem phải làm sao thì cơ hội của hắn đến rồi.
Sau khi ăn xong, Lâm lão thái gia ở từ đường đốt một chuỗi dài pháo màu hồng, cao giọng nói to: "Khụ khụ, mọi người nghe ta nói , bắt đầu từ ngày mai, đất và ruộng trong tay các ngươi sẽ là của các ngươi, tự mình canh tác......"
Lời còn chưa nói hết, thì có một người lảo đảo chạy đến trước mặt Lâm lão thái gia gào khóc nói: "Lão thái gia, không tốt, bọn họ đến rồi, đã đến cửa thôn. "
Lâm lão thái gia vừa nghe, trợn to hai mắt, phảng phất như lập tức liền muốn đi theo con trai đã chết của mình. Lâm gia gia quyến đô ở bên cạnh chờ đợi, bây giờ Lâm lão gia không còn, người nhà ngồi kế bên chờ đợi, Lâm thiếu gia thì đã đi sang Đài Loan, hiện giờ Lâm lão thái gia chính là trụ cột của Lâm gia.
Lâm phu nhân thấy thế, lập tức đỡ lấy Lâm lão thái gia, một bên vỗ lưng giúp Lâm lão thái gia hít thở, một bên dặn dò người làm kêu người tới đưa Lâm lão thái gia về nhà.