Chương 2: Gặp Gỡ 2

Sáng sớm ba ngày trước, Lý Nhị Cẩu nằm trên cái giếng ở ngoài cửa thôn kế bên một quán nước, nhìn thấy Lâm lão gia đang đi dạo quanh cơ ngơi của gia tộc trong bộ quần áo lụa với cái bụng đầy mãn nguyện. Những người thuê nhà đang làm việc nhìn thấy Lâm lào gia, họ đều dừng việc đang làm, cúi đầu và gọi ông là "Lâm lão gia" một cách kính trọng.

Lúc đó Lâm lão gia vẫn còn phong độ, nhưng đến buổi chiều, khi Lý Nhược Cẩu đang nằm dưới bóng cây ở đầu thôn, Lâm lão gia như người mất hồn, sắc mặt sợ hãi, bước chân loạng choạng liền lên tiếng gọi nhưng ông vẫn không trả lời, Lý Nhược Cẩu có thể thấy rõ, Lâm lão gia tuy rằng sợ hãi, nhưng hắn cũng không đoán được Lâm lão gia sợ cái gì.

Đến buổi tối, khi người dân Lâm gia thôn chuẩn bị đi ngủ, nhà lớn Lâm gia liền truyền đến tiếng pháo bùm bùm. Hắn chỉ cho rằng là Lâm lão thái gia kia sắp mừng đại thọ 70 , không nghĩ tới là có người chết. Mà người này lại là người tuổi tác không lớn_ Lâm lão gia.

Các gia tộc giàu có thường hây chuẩn bị quan tài từ rất sớm, quan tài của Lâm lão gia được làm từ gồ Kim Tơ Nam Mộc, quan tài của ông ta có giá trị bằng tài sản của một số gia đình ở Lâm Gia Thôn cộng lại.

Nghe nói, ngày đó buổi chiều Lâm lão gia trở về nhà, gặp qua Lâm lão thái gia liền tự nhốt mình ở trong phòng không chịu đi ra. Chờ Lâm phu nhân đi khuyên hắn đã là lúc mội người chuẩn bị ăn cơm, mới phát hiện hắn mặc áo liệm, nằm thẳng ở trên giường không còn hơi thở.

Người trong thôn đều kinh ngạc,gia đình nhà giàu còn bị người khác ép chết sao? Lý Nhị Cẩu lúc đó nghe xong kể với mội người chuyện hắn gặp Lâm lão ở cửa thôn, hắn nói hắn nhìn thấy mộ Lâm gia thay đổi phong thuỷ, có một lần hắn đi qua bên kia, nhìn thấy trên mộ Lâm gia có rất nhiều tử khí, điều này nói rõ phong thuỷ Lâm gia đang thay đổi.



Lâm lão thái gia không biết tại sao lại tình cờ đi ngang qua, nghe hắn nói xong cũng không mắng cũng không đánh, mà dùng gậy chọc xuống đất, oán giận nói: "Không phải phong thuỷ thay đổi. Bão táp ập đến, phong thuỷ tốt cỡ nào cũng không ngăn cản được. Ta sống đã 70 năm, lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, thật sự là cuộc đời ngắn ngủi."

Nói xong Lâm lão thái gia chống gậy đi vòng quanh cánh đồng ngoài thôn, Lý Nhị Cẩu không kìm được tò mò đi theo, thấy Lâm lão thái gia đang nhìn tài sản của gia tộc, trên đôi mắt đυ.c ngầu từ khoé mắt chảy ra nước mắt, với tay lấy chiếc khăn tay lau đi khoé mắt.

Lý Nhị Cẩu nghĩ thầm, là “gió” to như thế nào mà có thể đánh ngã Lâm gia _ gia tộc giàu nhất thôn. Hắn không tìm hiểu, cũng không muốn hiểu. Hắn chỉ là người trần mắt thịt, không nhà không cửa cho dù gió có to thế nào cũng chã liên quan gì đến hắn,mạng thì chỉ có 1, chết thì chết thôi.

Nhưng bây giờ núp ở góc tường nghe lén Lâm lão thái gia nói chuyện, liền cảm thấy chuyện có liên quan đến hắn. Nghe Lâm lão thái gia nói muốn tổ chức tiệc đại thọ 70 thật linh đình, trong ngày đại thọ đó Lâm lão thái gia sẽ đem tất cả tài sản chia đều cho bà con trong thôn, đây chẳng phải nói hắn cũng có phần sao? Chỉ là con trai của Lâm lão gia tử vừa mới mất không lâu mà ông ta đã gióng trống khua chiên làm tiệc như vậy, lão già này, đúng thật là độc ác.

Nghe lén Lâm lão thái gia song, hắn liền đi tìm Lâm tiểu thư, loanh quanh đến loanh quanh đi, đến khi mặt trăng treo lên ngọn cây, hắn rốt cuộc tìm được chỗ ở của Lâm tiểu thư.