Chương 5: Biết sợ hãi là gì không?

Sau khi Trình Kiến tiến vào trạng thái làm việc, hiệu suất công việc tương đối cao, trán cô toát ra không ít mồ hôi, mồ hôi làm vết bẩn trên mặt cô càng thêm lem luốc, nhìn qua càng thêm quái dị.

Từ khi thoát khỏi phế tích của phòng thí nghiệm, cô còn chưa được tắm rửa sạch sẽ, tóc tai thì bù xù rối loạn, khuôn mặt lấm lem, trên đầu còn có vết thương đã đông kết máu, nếu nói cô là ăn mày ở trong đống rác thì chắc cũng có người tin.

Người đàn ông chuyên tâm đứng đó làm giá đỡ thiết bị đầu cuối cho Trình Kiến, Trình Kiến muốn sớm thoát khỏi khí thế áp chế của anh ta nên đã đẩy nhanh tốc độ suy nghĩ và thao tác của chính bản thân lên đến cực hạn, cho đến khi cô gõ xuống một hàng trình tự cuối cùng, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.

“Được rồi!” Trình Kiến gắng gượng nuốt nước bọt xuống, lờ đi lời nhắc nhở thiếu nước của cơ thể, chuyển thiết bị đầu cuối qua giải thích với anh ta:

“Bọn họ xác lập một hình thức an toàn, dưới hình thức an toàn đó chúng ta đi qua sẽ không bị công kích bởi bất kì cơ quan nào, nhưng sau khi kích hoạt hình thức an toàn chỉ được giới hạn trong vòng mười lăm phút, trong mười lăm phút chúng ta bắt buộc phải đến được phòng thí nghiệm, báo động có thể ngắt tôi cũng đã ngắt rồi, trước khi bị bọn họ phát hiện thì sẽ không báo động, cái này không hạn chế thời gian.”

“Cô đã ngắt toàn bộ các cơ quan sao?” Anh ta hỏi lại.

“Đúng vậy, có…có vấn đề sao? Chỉ cần không có người xâm nhập, các cơ quan chắc sẽ không được kích hoạt, phải không? Không phải chúng ta cần xây dựng hình thức giả là không người xâm nhập sao?”

Trình Kiến sợ mình làm sai, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy chắc hẳn là không sai việc gì, vì thế vội vã giải thích bổ sung: “Tôi đã làm chương trình phá hủy, sau khi giải trừ hình thức an toàn nó sẽ tự động bị phá hủy, chúng ta sẽ không bị phát hiện!”

Người đàn ông nhìn chăm chú vào Trình Kiến, vài giây sau mới buông thiết bị đầu cuối ra, cầm đao xoay người phi vào chiến địa. Đột nhiên Trình Kiến đón được thiết bị đầu cuối cồng kềnh, toàn bộ cánh tay đều bị sức nặng đè xuống, cô thở nhẹ ra một tiếng, vội vàng ôm chặt trang thiết bị.

Clara giơ ngón tay cái lên với Trình Kiến, cũng nhẹ nhàng phi vào trung tâm nơi đã bắt đầu có tiếng súng truyền ra, gia nhập vào cuộc chiến.

Trình Kiến thiếu chút nữa bị đạn lạc bắn trúng, cô không dám nhìn nhiều, vội vàng trốn vào trong bóng tối sửa sang lại ba lô, sau đó rút khẩu súng mà anh ta đã đưa cho cô ngay từ đầu nắm chặt trong tay, không ngừng run lẩy bẩy.

Cho đến khi tiếng súng bên ngoài dừng lại, anh ta xách cô lên chạy vội vào trong thang máy, cô mới ý thức được người bên ngoài đã được giải quyết, bây giờ phải tiếp tục đi xuống.

“Phải xuống khoảng hai nghìn mét nữa, phòng thí nghiệm ở đó!” Trình Kiến nhắc nhở.

Hai đường dây nối vào thiết bị đầu cuối đã bị đứt trong qua trình đi xuống, mất kết nối mạng, bây giờ họ cũng chỉ có thể dựa vào bản đồ đã thêm được tải xuống và máy tính giờ để lựa chọn đường đi, bây giờ không thể định vị được, Trình Kiến bắt đầu nhớ các đường đi.

Clara che lại tất cả camera bên trong thang máy bằng máy nhiễu sóng (launcher)1, sau đó mới tiến vào thang máy, cô ấy và anh ta cảnh giác canh gác lối vào thang máy, mà Trình Kiến ngồi xổm phía sau xem xét bản đồ xung quanh phòng thí nghiệm.

Bản đồ bên trong phòng thí nghiệm cũng không được ghi lại, xem ra là dùng mạng nội bộ độc lập, muốn thu được bất cứ thông tin gì ở đó có lẽ là điều khó hơn lên trời.

Trình Kiến đang suy nghĩ những việc đó, nhưng vừa xuống được khoảng 1000 mét, đột nhiên thang máy ngừng lại. Lần này cả người cô đều nổi hết da gà lên, cô ngồi xổm trên mặt đất cũng không dám cử động, nghe có người bên ngoài thang máy chất vấn.

“Các người là ai!”

“Dừng thang máy lại.” Anh ta ra lệnh rồi lao lên đánh đòn phủ đầu vặn ngoặt tay của kẻ tới ra phía sau, Trình Kiến vội vàng đứng lên, ra sức kéo cần gạt về phía sau.

Vừa mới đó mà đã có ít nhất tám người chạy tới, bọn họ khác hoàn toàn so với những tên lính đánh thuê gặp lúc ban đầu, cho dù là về sức mạnh hay là tốc độ đều được tăng cường rất nhiều, hơn nữa kỹ năng chiến đấu rất tốt, không ai là dễ đối phó cả.

Trình Kiến cực kỳ căng thẳng, cô hoảng sợ nhìn tình cảnh trước mắt, sợ người phe mình bị thương, bỏ mạng trong cái mật thất sâu 1000 mét dưới lòng đất không nhìn thấy mặt trời.

Hai bên giằng co trong ba phút, trong lúc đó những tên lính đánh thuê định gϊếŧ Trình Kiến rất nhiều lần, nhưng đều bị Clara hoặc là anh ta cản lại, Trình Kiến nôn nóng phát khóc, chính là trước mắt cô lại không có bất kì biện pháp nào, cô muốn nổ súng hỗ trợ, nhưng thành tích bắn súng trong trường của cô vốn dĩ còn chưa qua môn, mới bắn hai phát đã bị Clara ngăn lại.

Thời gian chỉ còn lại bảy phút, ngay cả ý nghĩ muốn chết Trình Kiến cũng có luôn rồi, cô nhớ anh ta từng nói có thể dùng nó để tự sát, thậm chí trong đầu cô bắt đầu nảy sinh ý nghĩ đặt súng lên đầu tự sát cho xong, nhưng mỗi khi có kẻ nhằm vào cô khiến cô cảm thấy tuyệt vọng, kẻ đó đều sẽ bị gϊếŧ trước.

“Clara, đưa cô ấy xuống trước đi!” Anh ta lại ra lệnh, Trình Kiến nhìn thấy còn dư lại ba tên mạnh nhất chưa được giải quyết xong, cô còn chưa kịp phản ứng, Clara đã nhảy vào trong rồi đóng cửa thang máy, tiếp tục đi xuống cùng Trình Kiến.

“Anh ta có thể chứ? Ba người kia, bọn họ… bọn họ…. mạnh như vậy!” Trình Kiến lắp bắp nói, ánh mắt Clara kiên định nhìn Trình Kiến, lực tay vỗ vào vai Trình Kiến khiến cô cho rằng xương vai của cô sẽ bị cô ấy bóp nát mất.

“Anh ấy rất mạnh, mạnh đến nỗi vượt quá cả tưởng tượng của mọi người, thượng tá Hứa Úy là hy vọng của bộ đội đặc chủng chúng tôi, chỉ cần anh ấy có mặt, mọi người sẽ có phương hướng và mục tiêu.”

Trình Kiến bị dọa sợ rồi, cô máy móc gật đầu, Clara cũng thay đổi đề tài, lấy ra một tấm ảnh giao cho Trình Kiến, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Nhớ kỹ người này, anh ta tên thật là Wyatt Johnson, ở đây gọi là tiến sĩ William, cô chỉ cần nói với anh ta chuỗi số này, anh ta sẽ biết cô là ai.”

Nói xong Clara nhét tấm ảnh vào trong quần áo của Trình Kiến, bây giờ Trình Kiến thậm chí cũng chưa hồi phục được ý thức phản kháng lại Clara nhét đồ vào nội y cô, đầu óc cô bây giờ rất rối loạn, chỉ muốn biết kế hoạch kế tiếp là gì.

“Tại sao nói với tôi những thứ này!”

“Nghe đây bảo bối, tiếp theo tôi sẽ nghĩ cách để chúng ta đến tầng ngầm sâu 2000 mét nhưng tôi và cô đều có khả năng sẽ chết, nếu tôi không thể bảo về được cô, cô phải dùng tất cả những gì cô có để tự bảo vệ mình, làm gì cũng được, nỗ lực sống sót, cô rất thông minh, chỉ cần có kết nối mạng cô sẽ biết phải làm như nào.”

“Không, tôi…”

Không đợi Trình Kiến nói xong, thang máy liền dừng lại ở vị trí 1500 mét, có hai người bước tới, hơn nữa nhìn qua không giống như binh lính, phía sau bọn họ kéo theo thùng vệ sinh lớn.

Clara huýt sáo, vừa nở nụ cười vừa tiến lên phía trước, “Giỏi quá, không bằng đêm nay chúng ta cùng nhau chơi nhé?”

Hai người kia còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra đã bị Clara đánh ngã, Clara đè một tên còn sống xuống, dò hỏi:

“Các người là ai? Muốn đi xuống làm gì!”

Tên đó không chịu khuất phục nhất quyết không mở miệng, Clara trực tiếp đưa tay xuống túm chặt lấy hạ thể của hắn ta, nở nụ cười tàn khốc, “Không nói tao sẽ cắt đứt cái này.”

Hắn ta hoảng sợ cảm giác được đau đớn, vội vàng mở miệng nói: “Chúng tôi là nhân viên vệ sinh, bây giờ sẽ xuống gần khu vực phòng thí nghiệm để làm!”

Clara cười lễ phép, sau đó trực tiếp vặn gãy cổ hắn ta.

Cô ấy kéo hai tên đó vào thang máy, nhanh chóng đổi quần áo với bọn họ, Trình Kiến vừa run sợ vừa thay quần áo của bọn họ, sau đó nhìn cô ấy dùng thẻ cảm ứng sinh học ghi lại vân tay, rồi giấu hai xác chết vào sau thùng rác.

“Cô thật lợi hại!” Trình Kiến không khỏi cảm thán một tiếng.

“Cũng tạm được, thật ra trước khi được phân đến dưới trướng của thủ lĩnh tôi chính là đặc vụ, có phải không nhìn ra hay không? Bí quyết ngụy trang chính là cô phải tin tưởng mình chính là đối tượng ngụy trang, cho dù dưới bất cứ điều kiện nào tuyệt đối không được dao động.”

Lúc thang máy mở ra lần nữa, hai người đã biến thành lao công không có tiếng tăm gì, bên ngoài đi qua đi lại rất nhiều kẻ khủng bố cầm súng trong tay, Clara giảm sự tồn tại xuống thấp nhất, Trình Kiến cũng chỉ dám đi theo cô ấy.

Chỉ có điều còn chưa bước được vài bước, đột nhiên quần áo của Trình Kiến bị một người khác kéo lại, đối phương nói rất nhanh, anh ta mặc áo blouse trắng, nét mặt có chút bực bội.

“Nhanh lại đây, vừa rồi phòng thí nghiệm lại xảy ra vụ nổ, thu dọn các mảnh vỡ và rác rưởi rồi đi ra ngoài, tôi rất bận thí nghiệm! Trước đêm nay cần phải ra kết quả!”

Trình Kiến còn chưa kịp rên một tiếng đã bị người ta kéo xe vệ sinh đi mất, cô mở to mắt nhìn Clara đang nghiêng mặt nhìn về phía cô, phát hiện cô ấy chỉ nhìn cô đầy bất đắc dĩ rồi dùng khẩu hình miệng nói: Chúc cô may mắn.

Trình Kiến cảm giác chính mình sắp hít thở không thông rồi, cô kéo vành mũ xuống thấp, cúi đầu đi phía sau người kia, nghe anh ta chỉ huy bắt đầu dọn dẹp phòng thí nghiệm của anh ta, đối phương đang sai trợ lý tiếp tục điều chỉnh các hạng mục số liệu, về cơ bản đã bỏ qua sự tồn tại của Trình Kiến.

Cô vừa nhìn bố trí xung quanh vừa cảm nhận bầu không khí ở đây, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, cũng không dám ngừng quét dọn, qua hơn mười phút, cô dọn dẹp xong khu vực thí nghiệm bị nổ, Trình Kiến im lặng lùi sang một bên, kéo theo cái thùng rác còn giấu xác chết trong đó, vừa quét dọn vừa đi sang bên cạnh.

Mọi người đều rất bận rộn, không ai chú ý tới hành động của cô, cô lớn gan cúi đầu vội vàng bước đi, nhìn thấy bên cạnh có mấy nghiên cứu viên đã thay quần áo đi ngang qua, cô nảy ra một suy nghĩ, đi dọc theo con đường phía trước tới một phòng nghỉ.

Cô vội vàng gỡ một bộ quần áo nghiên cứu từ trên giá xuống nhanh chóng đổi quần áo, thuận tay cầm thêm cái khẩu trang đeo lên che đi nửa khuôn mặt cô, nhìn thấy một thẻ công tác trên bàn, cô hoảng hốt đeo lên cổ, dùng tay cào cào mái tóc rối bù sang một bên.

Giả vờ bước ra lối đi, cũng may bên cạnh cũng không có ai đi ngang qua, cô vội vàng mở mấy cánh cửa nhưng tất cả đều bị khóa, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng Trình Kiến cũng mở ra được một cánh cửa, cô vội vàng kéo thùng rác vào trong phòng rồi đóng cửa lại.

Chờ đến khi tiếng bước chân cách cô càng ngày càng xa, cô mới thu hết cam đảm mở đèn trong phòng lên, hóa ra là một phòng chứa đồ, bên trong chất rất nhiều thùng hộp và các tài liệu tạm thời không dùng đến nhưng lại không thể tùy tiện xử lý, đối với nhân viên trong này mà nói có lẽ chúng đều là những văn kiện giống nhau nhưng đối với Trình Kiến mà nói, đều là thứ đáng đọc.

Cô không biết lúc nào sẽ có người tới đây tìm đồ, cô lo lắng giấu thùng rác vào trong góc, cô vừa định lấy ra vài món đồ có thể mang theo bên mình từ trong ba lô, trong lúc vô tình lại nhìn thấy xác chết bên trong thùng rác.

Trình Kiến cảm thấy đôi mắt mình như bị kim đâm một cái, cô vội che mắt lại tự dành ra hai giây làm xây dựng tâm lý, cô tự sửa sang lại chính mình một chút ở nơi có thể phản chiếu, xử lý qua loa các vết bẩn một chút, sờ phải vết thương đã kết vảy trên đầu, cô mới nhớ tới trên đầu còn bị thương.

Cô uất ức thiếu chút thì khóc thành tiếng, lau qua loa nước mắt trên mặt, Trình Kiến sửa sang lại chính mình xong, ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện ra một thiết bị không biết tên có thể kết nối mạng bị vứt trong một góc phòng.

Sau khi nhìn thấy dây kết nối, Trình Kiến như thấy được tia lửa của hy vọng, cô vội vàng chạy tới kéo dây, dùng băng dính cách điện quấn lấy ngón tay, bắt đầu mân mê mấy thứ này.

Tốn khoảng nửa tiếng, cuối cùng Trình Kiến mồ hôi đầy đầu đã tìm ra phương thức có thể vào mạng, còn nhớ lúc còn ở trong trường cô cũng từng làm mấy thứ này với đám Alpha tâm cao khí ngạo, luôn bị sai tới sai lui, thi thoảng cô còn bị bóp mông, tóm lại đó là đoạn lịch sử khá là khó chịu.

Alpha trời sinh đã là cường giả, luôn luôn mạnh mẽ, các loại mạnh mẽ, nữ Beta giống như cô cho dù là ở trường có bị chèn ép, nhưng nếu không cẩn thận nổi dậy cướp đi sự nổi bật của những Alpha đó, hôm sau sẽ bị chặn đường chỉnh đốn lại ngay.

Tuy rằng trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học số lượng Beta chiếm đa số, nhưng trên cơ bản Beta chỉ là để hỗ trợ mà thôi, gần như các dự án nghiên cứu quan trọng vẫn nằm trong tay Alpha.

Nhưng trong Alpha cũng phân cấp bậc, Trình Kiến cảm thấy người đàn ông cô gặp lần này, nghe Clara nói hình như tên là Hứa Úy, anh ta tuyệt đối chính là kẻ mạnh trong số Alpha, không cho phép người khác nghi ngờ và phản kháng, nghe nói quân hàm của anh ta hình như là thượng tá?

Suy nghĩ của Trình Kiến bay thật xa, cô trốn trong góc phòng, thử thăm dò các loại khả năng, mạng lưới của phòng thí nghiệm đều phải trải qua nhiều tầng mã hóa bí mật, hơn nữa xâm nhập rất dễ bị chú ý.

Cô cũng không biết chính mình tốn bao nhiêu thời gian, tóm lại cuối cùng cũng thông qua một lỗ hổng bí ẩn và an toàn lẻn vào mạng nội bộ của bọn họ, sau khi rà quét, Trình Kiến đã lấy được bản đồ đơn giản của phòng thí nghiệm, rất nhanh sau đó cô đã tìm ra vị trí của mục tiêu.

Nơi cô đang đứng hẳn là phạm vi nghiên cứu liên quan về virus, mà mục tiêu cách cô khoảng mấy trăm mét, Trình Kiến ghi nhớ đường đi, sau đó lại bắt đầu xây dựng tâm lý cho mình.

Phải vượt qua, phải vượt qua! Chỉ cần tiến sĩ không trở thành kẻ phản bội vì làm gián điệp, như vậy người đó chính là người mà cô có thể dựa vào nhất ngay lúc này!

Trình Kiến nhớ tới số lượng những tác phẩm văn học cô từng đọc, cùng với số lượng phim cô đã xem, trên cơ bản hành động cứu viện những người nằm vùng như này, đến cuối đều là người nằm vùng phản bội lại!

Trình Kiến rất mệt nhưng sau một phút, cô vẫn giấu hết đồ đi rồi đứng lên, giữ chắc khẩu súng trong lòng ngực, dựa theo trí nhớ đi ra ngoài.

Không có cách nào khác, kế hoạch B là dùng súng bắn vỡ đầu mình thì cô vẫn nên thử kế hoạch A trước đi.

——————-

1: Máy nhiễm sóng (launcher-发射器): Dịch chính xác thì nó là bệ phóng, máy phát, theo như mình hiểu thì nó là máy phát ra sóng điện từ làm nhiễu sóng camera của địch tạo thành hình ảnh không có người như trên phim . Ai biết thì chỉ thêm cho mình nữa nhé.