Chương 4: Nhát gan nhưng thông minh

Trình Kiến bò dậy từ trên mặt đất, trên người dính rất nhiều máu đen sền sệt của zombie, tự bản thân cô cũng cảm thấy ghê tởm, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể chịu đựng như vậy.

Nếu như cô không phân tích không sai thì vị thủ lĩnh phía trước hẳn là có thói ở sạch, Trình Kiến cảm thấy tốt nhất cô nên cách xa anh ta một chút, Alpha đều không chịu nổi pheromone thối rữa của zombie.

“Tôi bị ngã nghiêng, không ảnh hưởng tới các thiết bị bên trong.” Trình Kiến chột dạ giải thích, sợ mình không có ích sẽ bị vứt bỏ ở nơi khủng bố như này, nhưng mà anh ta không thèm để ý đến cô, chỉ kiểm tra lối vào gần đó, nhưng Clara lại cười với cô và ra hiệu không có vấn đề gì.

Đây chỉ là một tòa nhà cũ nát, Trình Kiến không hề nhìn thấy lối vào trung tâm ở đâu, chẳng qua đối phương cũng không định giải thích với cô.

Đứng ngẩn ngơ một lúc, Trình Kiến cũng bắt đầu tìm kiếm, cô cẩn thận đánh giá vách tường và thực vật trên đó, sau đó từ lấy một cái túi zip nhỏ từ trong túi ra, chọn một chút rêu xanh và thực vật bỏ vào trong túi.

“Cô làm gì thế?” Clara khó hiểu hỏi.

“Có thể mang tới phòng thí nghiệm kiểm tra một chút, nói không chừng có thể tìm được chuỗi gien virus khác với bên ngoài.” Trình Kiến cất hàng mẫu vào trong túi.

Tuy rằng biết là khả năng đó là không cao, nhưng nhiều năm qua, Trình Kiến đã dưỡng thành thói quen tự mình nghiên cứu, cô thích điều tra tình hình thu thập những số liệu nho nhỏ, bởi vì cô có trí nhớ siêu việt, cô có năng lực sửa sang lại những mảnh tư liệu nhỏ đó trong não bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng được.

“Ừm… Tuy rằng chúng tôi sớm đã tiến hành điều tra toàn diện thành Dahl rồi, nhưng cô có thể tự tìm chuyện làm cũng khá tốt.”

Clara không muốn đả kích sự tích cực của Trình Kiến, cổ vũ một cách miễn cưỡng.

“Cảm ơn.” Trình Kiến hiểu ý cô ấy, đương nhiên cô cũng biết viện nghiên cứu cũng đã có kho hàng mẫu của thành Dahl, nhưng những tài liệu đó bây giờ cô còn chưa có quyền hạn tiếp xúc, có lẽ trước khi cô 30 tuổi là điều không thể.

Hơn nữa thế giới vi mô trong mắt mỗi người đều khác nhau, để đưa ra được kết luận học thuật cũng cần có một phần uy quyền, cô cũng có sự kiên trì của riêng mình.

Trình Kiến lại thu thập thêm một chút tiêu bản mang tính chất đặc trưng, mà lúc này cuối cùng cũng tìm được lối vào trung tâm.

Anh ta trực tiếp cắt đứt bàn tay của thi thể tên lính đánh thuê vừa nãy, ngồi xổm xuống dùng vân tay ấn xuống một cái màn hình lồi lên trên mặt đất. Bảng điều khiển sáng lên, Clara xách khối thi thể đó lên, banh tròng mắt của hắn ta ra nhắm thẳng vào máy quét.

Thông qua quét vân tay và tròng mắt, mặt đất chậm rãi mở ra một lối đi, bên trong tối đen như mực, trên tường có bóng đèn mờ nhạt, nhìn thôi cũng khiến người ta áp lực.

Anh ta liên lạc với các đội viên khác thông qua máy truyền tin, sau đó phát ra tọa độ thông qua máy định vị, nhìn dáng vẻ này có lẽ là anh ta muốn xuống đó.

Trình Kiến nhìn Clara lại nhìn cái lối đi đen ngòm đó, trong lòng kinh ngạc. Cô không nghĩ tới trung tâm thành Dahl lại được xây dựng bên dưới lòng đất, điều này khiến cô lại một lần nữa cảm giác kiến thức của mình vẫn còn ít ỏi như thế.

“Đuổi kịp chúng tôi.” Clara nhắc nhở Trình Kiến một tiếng, Trình Kiến liên tục gật đầu, cô đỡ balo trước người, chạy theo người phía trước. Thông đạo này được tu sửa hết sức qua loa, vẫn còn lưu lại mùi cống thoát nước, lẫn trong không khí còn có mùi thối rữa của zombie.

Dọc theo đường đi bọn họ giải quyết vài con zombie đều có tốc độ phản ứng nhanh, Trình Kiến đòi hỏi phải khắc phục tất cả mọi vấn đề về thể lực, cô hít sâu một hơi đi theo Clara, thậm chí cô còn cảm giác choáng đầu khi hít thở trong bầu không khí hôi thối quá lâu.

Clara và người đàn ông kia một trước một sau đi qua lối đi âm u ẩm ướt, thấy một vùng bằng phẳng rộng rãi phía trước, bên trong có bề mặt hình tròn, ở giữa có thang máy đi thẳng xuống, điểm cuối cùng của thang máy có lẽ chính là nơi bọn họ muốn đến.

Các góc đều có lính đánh thuê canh gác, Trình Kiến căng thẳng muốn chết, tim cô đập vừa nhanh vừa mạnh cảm giác như toàn bộ âm thanh cô nghe được chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch, cô sợ chính mình bị bại lộ dưới tầm mắt của bọn họ.

“Người quá phân tán, nếu đánh hết tất cả chắc chắn bọn họ sẽ phát tín hiệu cảnh báo, bây giờ để lộ thì quá sớm.”

Anh ta dựa vào vách tường nhìn chăm chú bên ngoài, Clara cũng đang suy nghĩ biện pháp đột kích, Trình Kiến cẩn thận nhìn xuyên qua hai người họ đánh giá tất cả các thiết bị lắp đặt bên ngoài, lại nhìn những sợi dây điện đèn trên tường bên người.

“Hình thức báo động của bọn họ là gì? Thiết bị đầu cuối liên kết thông qua internet hay là còi báo động truyền thống?” Trình Kiến sợ hãi mở miệng hỏi một câu, dùng mắt thường cũng có thể nhận ra cô đang căng thẳng, nhưng dưới nguy cơ sống còn, não cô lại hoạt động với tần suất cao.

“Trong balo có thiết bị đầu cuối xách tay, tôi có thể tìm cách cho cô xâm nhập đường kết nối, cô có thể truy cập vào kết nối ở đây không?” Anh ta nhìn Trình Kiến, ý của anh ta Trình Kiến hiểu, anh ta đang hỏi cô có thể thông qua kết nối mạng ở đây để khống chế tín hiệu báo động hay không.

Anh ta biết báo động ở đây là do thiết bị đầu cuối khống chế, xem ra đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ta xâm nhập vào trung tâm thành Dahl.

“Tôi có thể thử.” Trình Kiến nuốt nước bọt nhằm giảm bớt cảm giác căng thẳng khi nói chuyện với anh ta, lắp bắp giải thích: “Khi còn nhỏ tôi cũng đã tiến hành rất nhiều thí nghiệm về phương diện internet, tuy rằng lúc học đại học không chọn chuyên ngành thông tin, nhưng đó là vì với tình hình hiện nay nghiên cứu virus và vũ khí sẽ có lợi cho tương lai nhân loại hơn…”

Cô còn không dám nhìn thẳng anh ta để giải thích, cô nói một tràng dài lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện anh ta đã không còn ở đây nữa rồi. Clara nhìn đôi mắt đầy bối rối của Trình Kiến chỉ nhún vai, biểu đạt anh ta chính là như vậy.

“Tôi nói nhiều quá sao?” Trình Kiến đột nhiên hoài nghi năng lực biểu đạt của chính mình.

“Không phải, thủ lĩnh là phái hành động, kế hoạch A không thể thực hiện được thì chúng ta cần phải có kế hoạch B.” Clara nhìn Trình Kiến, vươn tay vỗ vỗ bả vai cô, “Tôi cũng phải đi đặt bom trên những kẻ đó, cô đợi ở đây nhé.”

“Cho nên kế hoạch B chính là dùng bom… Từ từ, cô làm thế nào để tới gần những người đó để đặt bom!” Trình Kiến cảm giác thế giới quan của cô đều bị đảo lộn hết cả, Clara chỉ cong môi cười, chỉ thấy cô ấy ấn một cái nút nào đó, bên ngoài đồ tác chiến chợt thay đổi.

Dưới cái nhìn kinh ngạc đầy chăm chú của Trình Kiến, cô ấy dễ dàng bò lên vách tường, giống như một con nhện nhanh nhẹn mà không hề phát ra tiếng động nào, sử dụng cả tay lẫn tay chân bám lên tường đi vào những nơi mà ánh sáng không thể chiếu tới.

Trình Kiến điên cuồng chớp chớp mắt, trong lòng đang nghĩ hóa ra còn có thể như vậy, lúc này người đàn ông kia đã trở lại, trong tay lôi kéo hai đường dây. Mặc dù kiểu dáng ổ cắm có hơi xa lạ nhưng Trình Kiến vừa thấy liền biết đường dây này có thể cho cô quyền kết nối, nhưng tài khoản thì cô phải tự mình nghĩ cách hack.

“Cảm ơn, tôi cần một chút thời gian.” Trình Kiến vội vàng quỳ xuống đất lấy thiết bị đầu cuối cồng kềnh trong balo ra, tay chân cô luống cuống, vài lần mới có thể kết nối được thiết bị đầu cuối.

“Trước khi Clara trở về nếu không thành công thì không cần thử tiếp.”

Sau khi anh ta ra lệnh, não Trình Kiến lập tức cảm nhận được cơn đau âm ỉ, giọng nói tàn khốc như một lưỡi dao sắc bén có thể cắt đứt thần kinh cô, cũng may khi chấp hành nhiệm vụ bộ đội đặc chủng đều sẽ sử dụng thuốc che giấu pheromone, nếu không rất khó tưởng tượng được người đàn ông này sinh ra đã có sẵn hơi thở của Alpha sẽ mang đến cho Trình Kiến bao nhiêu áp lực.

Cô khẽ cắn môi, ngón tay vừa run rẩy vừa phải ra sức gõ bàn phím các loại số hiệu vận hành, run rẩy nói “Được”.

Anh ta quay mặt đối diện với lối ra nắm đao cảnh giới, thu hồi ánh mắt sắc bén như chim ưng từ trên thân thể nhỏ xinh quỳ trên mặt đất lại, chuyển sang những tên lính đánh thuê được trang bị đầy đủ kia.

Trình Kiến cảm nhận được ánh mắt của anh ta đã dời đi, cả người chợt thả lỏng ra, cô hít sâu một hơi, nhanh chóng thao tác, đồ quân dụng rất dễ sử dụng, cô gõ phím tới đau cả tay, cuối cùng cũng xâm nhập vào hệ thống bên kia mà không bị đối phương phát hiện.

Đầu tiên cô cần giả mạo tình trạng báo động, Trình Kiến nhìn Clara còn chưa trở về, vội vàng thâm nhập sâu hơn vào mạng lưới của bọn họ, cô hack được quyền hạn xem toàn bộ bản đồ của cái gọi là “Trung tâm” này, sau đó kinh ngạc phát hiện trung tâm này quả nhiên là một thành phố lớn được xây dựng ở sâu dưới lòng đất, hơn nữa nguồn năng lượng thiên nhiên xung quanh phong phú khiến người ta líu lưỡi.

Trừ thang máy cố định, người đi xuống không có khả năng trốn thoát, hơn nữa nhiều đoạn lối đi đều được bố trí súng máy công suất lớn không góc chết, một khi được kích hoạt sẽ bắn kẻ xâm nhập thành tổ ong vò vẽ.

Nguy hiểm không dừng ở súng máy, trong lối đi còn lắp đặt các ống dẫn khí độc, cửa trượt nhốt lại một lượng lớn zombie, tia laze và hàng loạt các loại vũ khí gϊếŧ người nhanh chóng khác, tóm lại bọn họ không để sót lại một cơ hội nào cho kẻ xâm nhập.

Trình Kiến thốt lên một câu cảm thán, cô tốn ba phút để xem toàn bộ bản đồ trung tâm, mức độ nguy hiểm ẩn chứa trong đó quả thực vượt qua những gì người bình thường có thể nghĩ ra.

Lúc này Clara cũng đã trở lại, cô đã hoàn thành nhiệm vụ “Kế hoạch B” của mình, thấy sắc mặt Trình Kiến trắng bệch, trong lòng cũng thấy hơi lạ.

“Không sao đâu nhóc beta, tôi làm xong rồi.”

Trình Kiến ngẩng đầu tuyệt vọng nhìn Clara, cô bị dọa cho khóc nức nở, “Nơi này quả thực không phải dành cho người đi, kinh khủng quá! Thật là kinh khủng!”

Cô nhỏ giọng nói, sau đó đưa thiết bị đầu cuối lên cho Clara xem, Clara nhìn vài lần, ánh mắt cứng đờ ngẩng đầu nhìn Trình Kiến.

Sau đó không hề nói gì chỉ nhìn cô vài giây, Clara đi tới bên cạnh người đàn ông, nghiêm túc trao đổi một ánh mắt với anh ta.

“Thủ lĩnh, ngài xem.”

Trình Kiến còn đang ôm thiết bị đầu cuối với nét mặt sợ hãi, cô thấy anh ta đi về phía cô, cô quay mặt đi trốn theo bản năng vài lần, chẳng qua đối phương cũng không để ý đến cô, chỉ nghiêm túc xem xét bản đồ thiết lập vũ khí mà cô lấy được.

“Rà xoát lại toàn bộ tìm ra một lối đi an toàn nhất đến phòng thí nghiệm trung tâm.” Sau khi anh ta xem qua thì ra mệnh lệnh cho Trình Kiến, Trình Kiến không dám phản bác anh ta, chỉ có thể liên tục gật đầu, “Tôi cần một chút thời gian.”

“Cho cô ba phút.”

“Đủ rồi!” Trình Kiến vội vàng khom lưng muốn đặt thiết bị đầu cuối lên mặt đất tiếp tục thao tác, nhưng anh ta lại vươn tay, dùng lực cánh tay đỡ cả cái máy có cái trọng lượng đối với Trình Kiến mà nói có chút quá mức chịu đựng.

Trình Kiến sợ hãi nhìn anh ta một cái, nhưng mà Trình Kiến cũng chỉ mới nhìn anh ta một giây mà đã cảm giác da đầu mình tê dại, nỗi sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng khiến cô vội vã cúi đầu. Cô mím chặt môi cố bình tĩnh lại, cúi đầu tiếp tục thao tác, hơi thở và đầu ngón tay đều run lên.

Mình có thể, mình có thể, mình có thể.

Trình Kiến điên cuồng mặc niệm dưới đáy lòng, cắn chặt khớp hàm thao tác nhanh chóng.

Chịu đựng là tốt rồi, sau khi trở lại khu an toàn nói không chừng cô còn có thể vì lần này mà đạt được một vị trí cũng không tệ lắm, về sau mỗi ngày chỉ cần đắm chìm trong thế giới nghiên cứu khoa học, ra sức cống hiến cho nhân loại cùng với những đồng bào và đồng nghiệp của cô…

Đây tuyệt đối không phải lĩnh vực của cô, thật sự! Cô chỉ cần nhìn cảnh tượng và những thứ quái vật trước mắt này, trong một ngày hai chân cô có thể mềm đến mấy chục lần!

Đặc biệt là ở trước mặt người đàn ông này, so với đứng thế này cô nguyện ý quỳ gối trước thiết bị đầu cuối, chân cô mềm đến nỗi không có cách nào giữ vững ổn định, ngay cả hô hấp cũng cảm giác mất sức!

Cô quá khó khăn, thật sự, sống sót ở cái này thế giới này sao có thể khó như vậy! Bây giờ cô thật sự quá nhớ căn phòng nhỏ của cô còn có những ngày nghỉ ngơi ăn gà rán, hamburger, lẩu cay!!!