Chương 3: Đây là tận thế

Thành phố trước mắt tràn ngập mùi vị của thối nát cùng kỹ thuật, Trình Kiến bước xuống trực thăng, đôi tay ôm chặt khẩu súng, ánh mắt lo lắng đánh giá từng ngóc ngách xa lạ.

Chung quanh tối tăm và lạnh lẽo, các tòa nhà cao tầng đã bị tàn phá kinh khủng, cửa sổ kính gần như bị vỡ vụn toàn bộ, rừng cây rậm rạp âm u mà đầy quỷ dị trong bóng đêm, muốn sinh tồn ở đây chỉ sợ phải dựa vào bản năng săn mồi nguyên thủy nhất.

“Tôi có thể ở lại trên trực thăng không?” Trình Kiến nhìn Clara đang bước xuống từ trực thăng, cẩn thận dò hỏi.

“Có thể chỉ là đây là khu vực trung tâm của thành Dahl, nhiệm vụ của chúng tôi kéo dài khoảng ba ngày, trong lúc đó không thể bảo đảm cô có thể gặp nguy hiểm hay không.”

Cô ấy nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn từ bỏ cái ý tưởng này, “Quên đi, tốt nhất cô không nên ở lại đó, sau khi kết thúc nhiệm vụ, chưa chắc chúng tôi đã có cơ hội quay lại đây sử dụng chiếc trực thăng này, đến lúc đó mọi tình huống đều có thể xảy ra.”

“Cho nên nếu tôi ở lại đây, thì sẽ có khả năng sẽ ở lại nơi này vĩnh viễn sao?” Trình Kiến nắm chặt súng trong tay, giả định cho một phương án yên ổn hơn của cô mới vừa nhen nhóm rồi lại bị bóp chết trong chớp mắt.

“Có lẽ là như vậy.” Clara vỗ vỗ vai Trình Kiến, lúc này người đàn ông lạnh băng cũng bước ra, anh ta không để ý tới Trình Kiến đi thẳng về phía trước, Trình Kiến nhìn chăm chăm vào anh ta, trong lòng nghĩ có lẽ người như cô vĩnh viễn đều không được anh ta để vào mắt.

Nhưng đang lúc cô cúi đầu nhìn mũi chân, bên người đột nhiên vang lên một giọng nói đầy lý trí và lạnh lùng.

“Nếu cô dùng hết khả năng hỗ trợ kỹ thuật cho chúng tôi, chúng tôi sẽ phái người bảo vệ cô.” Nói xong, anh ta ném một cái balo trang bị lớn cho Trình Kiến, theo phản xạ có điều kiện Trình Kiến vươn tay ra đón lấy, eo lập tức khụy xuống.

Nặng quá! Trình Kiến nỗ lực nâng balo lên, cô đoán bên trong hẳn là máy bẻ khóa thiết bị đầu cuối(1) và các công cụ sửa chữa cần dùng đến.

Những đồ vật như này bình thường đều được lắp đặt tại vị trí cố định, không ai lại mang vác chúng chạy khắp nơi, tuy rằng sản phẩm quân dụng thường được ưu tiên tính linh động và bền vững, chắc chắc nó đã được cải tạo, nhưng với trọng lượng này đối với cô vẫn khá khó khăn để mang vác chúng.

“Hiểu chưa?” Người đàn ông lại hỏi một câu, anh ta tích chữ như vàng, từ đầu tới cuối đều thể hiện ra sự vô tình và lạnh nhạt, Trình Kiến nhìn ánh mắt anh ta liền cảm thấy ruột gan mình như đang run lên, cô luôn cảm thấy người đàn ông này có thể nghiền chết cô bất cứ lúc nào.

“Rõ!” Cô nhanh nhẹn gật đầu hô lên, không dám hỏi nhiều, vừa run rẩy vừa cố gắng hết sức mở balo ra xem xét trang thiết bị bên trong, sau khi biết bên trong có những thứ gì, cô chuẩn bị đeo balo trước người, lúc này người đàn ông kia đã cách cô rất xa rồi.

Trình Kiến cảm giác hơi đau dạ dày, không biết là do phản ứng sinh lý hay là vì nơi này pheromone xung quanh quá mức nồng nặc khó chịu, tóm lại cô hít sâu một giây, vội vàng chạy đuổi theo đội ngũ phía trước, súng được cô cắm trong túi bên cạnh ba lô, thuận tiện lấy ra bảo vệ chính bản thân.

Đoàn người vừa dùng thiết bị dò xét, vừa chia làm vài tốp dưới sự chỉ huy của người đàn ông đó, ẩn núp vào những con hẻm nhỏ âm u sâu không lường được.

Trình Kiến đuổi theo Clara theo bản năng, trong đội chỉ có ba người đã từng nói chuyện với cô, cô kiên quyết chọn nữ Alpha có thiện ý tương đối cao với cô.

“Tại sao lại đi theo tôi? Người mạnh nhất trong đội là thủ lĩnh mà.” Clara vừa chạy vừa quay đầu hỏi Trình Kiến, đi ngang qua một đèn đường vẫn còn chút ánh sáng mờ nhạt, ánh sáng hắt lên khuôn mặt của cô ấy đẹp không gì sánh bằng.

“Ừ… Bởi vì cảm giác cô sẽ không quá thô bạo.”

“No, nhóc beta, tôi rất là thô bạo đặc biệt là lúc ở trên giường, tôi thích mang đến thể nghiệm gần chết cho bạn đời.”

Trình Kiến nghe ra ý tứ của cô ấy, đôi tai liền nóng lên, cô liên tục lắc đầu, giải thích: “Tôi không có ý đó! Tôi đang nói về thực hiện nhiệm vụ!”

Clara chạy phía trước Trình Kiến, nhanh nhẹn như một con mèo, cô ngừng lại ở chỗ ngoặt đầu hẻm, Trình Kiến cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cô ấy lưu loát bật nhảy lên, dẫm lên tường mượn lực nhảy qua bên kia, hai chân vòng qua vai một con Zombie đang khò khè, đồng thời lộn một cái vặn gãy cổ con Zombie kia.

Zombie bị cắt đứt trung khu thần kinh kiểm soát thì sẽ không nhúc nhích nữa, mà trừ tiếng xương gãy ra cả quá trình gần như không có một tiếng động nào phát ra.

Trình Kiến cảm thấy kinh ngạc với thân thủ của Clara, chắc rằng cả đời này cô cũng không thể đạt được trình độ nhanh nhẹn lại nhẹ nhàng như vậy.

“Không phải là yêu tôi rồi chứ?” Trong quá trình tiếp tục tiến về phía trước, Clara quay đầu chớp mắt với Trình Kiến, Trình Kiến liên tục lắc đầu, ôm chặt balo trang bị trong lòng ngực nghiêm túc chạy theo cô ấy.

Chạy được một lúc, Clara lại giải quyết bảy tám con Zombie trên đường, toàn bộ đều dùng tay không. Trình Kiến cảm giác thể lực của mình sắp chịu không nổi nữa, tuy rằng trước mắt Clara đối xử với cô cũng không tệ lắm, nhưng Trình Kiến cũng không dám đòi hỏi cái gì.

Sau khi chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, trước mắt chính là đường cái rộng lớn, đèn đường đã vỡ hết, chỉ dựa vào ánh trăng trên đầu mới có thể thấy nhìn rõ.

Trình Kiến trốn đằng sau Clara, dường như cô nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện ở đằng trước, Clara trực tiếp ấn bên tai một cái, vật màu đen dài hình tròn trên đầu tự động trượt xuống thành kính mắt kiên cố đa di năng.

Lúc đầu Trình Kiến còn nghĩ rằng đó chỉ là đồ trang sức trên tóc của cô ấy, không nghĩ tới hóa ra nó là kính quang lọc… Trình Kiến đột nhiên cảm thấy kiến thức của bản thân thật sự là thiếu thốn, uổng công làm binh chủng kỹ thuật, tuy rằng chỉ là quân dự bị.

Trình Kiến không có đồ công nghệ cao, chỉ có thể dựa vào mắt thường để nhận biết, trên đường phố có mười mấy con Zombie đang lang thang, mà hai người đàn ông đang đứng nói chuyện với nhau mặc đồ của lính đánh thuê màu đen, vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm trêu chọc nhau.

Có thể bình yên vô sự ở dưới mí mắt Zombie hút thuốc uống rượu, quả nhiên bọn họ không phải người bình thường, nơi này là thành Dahl, bọn họ như vậy chỉ có thể là người đã tiếp nhận thí nghiệm lây nhiễm.

“Ở đây chắc chắn có một lối đi thông vào trung tâm, cho nên bọn họ mới cử người gác.”

Clara nói gần như cô không thể nghe thấy, Trình Kiến vận dụng hết sức thính lực của mình mới có thể nghe rõ Clara vừa mới nói cái gì, cô đang muốn hỏi chúng ta có muốn xông qua đó hay không? Kết quả hai tên lính đánh thuê đối diện bên kia đường hình như là nhìn thấy ai đó, bọn họ đột nhiên xông lên đánh nhau.

Zombie xung quanh cũng bắt đầu tụ tập lại, so sánh với đám Zombie cấp thấp tốc độ phản ứng chậm mà Trình Kiến đã nhìn thấy rất nhiều thì tố chất của chúng nó đều tăng lên rất nhiều, nhào qua chỉ cần tốn mười mấy giây.

Không đợi Trình Kiến phản ứng lại, Clara liền xông ra ngoài, cô ấy chỉ lưu lại một câu bảo vệ tốt bản thân đợi ở đây đừng nhúc nhích rồi biến mất, Trình Kiến căng thẳng nhìn cô ấy nhanh nhẹn rút ra song đao xông vào đám Zombie kia bắt đầu chém gϊếŧ, tim cô đập nhanh hẳn lên.

Clara chỉ tốn vài phút đã giải quyết xong đám Zombie vướng víu khó đối phó đó, sau đó lập tức lại đối đầu với hai tên lính đánh thuê kia.

Có một tên lính đánh thuê đã bị giải quyết, bây giờ chỉ còn lại một tên, sau khi Clara gia nhập chiến đấu, không bao lâu sau tên còn lại cũng bị chém đầu.

Trình Kiến không thấy rõ ai là người lúc đầu tạo ra trận náo loạn này, lúc cô đang chú ý phía trước, phía sau vươn ra một cánh tay thối nát, trên mặt có thể nhìn thấy xương trắng, trên những miếng thịt còn lại còn có thể thấy những con giòi đang ngo ngeo.

Mùi thối rữa trong không khí quá mức nồng khiến Trình Kiến không cảm giác được có Zombie vẫn luôn tới gần cô, cho đến khi quần áo phía sau lưng bị túm, lúc này cô mới chạy về phía Clara gào lên.

“Cứu mạng!”

Cô chạy vài bước, bởi vì ánh trăng đã bị mây trôi che đi phân nửa tầm nhìn giảm xuống, Trình Kiến không cẩn thận vấp phải phần còn lại của một con Zombie ngã xuống.

Thấy con Zombie kia sắp bắt đầu làm thịt Trình Kiến, lúc này một thanh đoản đao cắm thẳng vào cổ Zombie, trực tiếp cắt đứt trung khu thần kinh của nó.

Trình Kiến nghe thấy tiếng xé gió, tầm nhìn của cô bị mồ hôi làm nhèo đi, ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt người đàn ông giấu trong bóng đêm, nhưng Trình Kiến vẫn có thể thấy sống mũi cao thẳng và đôi môi mím chặt của anh ta.

Lại là anh ta cứu cô một mạng.

Tim Trình Kiến đập như sắp đạt tới giới hạn vậy, cô không biết trái tim cô đập mạnh như vậy là do một lần nữa thoát chết ngay đường tơ kẽ tóc hay là do sợ hãi và bất lực.

Đây mới là tận thế, bất cứ lúc nào cũng có thể kệ cần với cái chết.

Mà những người trước mắt cô, bọn họ đã luyện được bản lĩnh sinh tồn ở tận thế, đây là một phạm vi mà người luôn sống trong nhà kính như Trình Kiến vĩnh viễn cũng không thể chạm đến được.

Chấp nhận và học cách thích ứng với hoàn cảnh vô vàn nguy hiểm trước mắt, hay là sau khi kết thúc lại tiếp tục thu mình trong khu an toàn?

…Lần đầu tiên Trình Kiến bởi vì vấn đề này mà do dự, ít nhất trong 22 năm qua, trong kế hoạch cuộc đời cô chưa từng xuất hiện chuyện mạo hiểm như vậy.

Nhưng bây giờ cô lại không thể khống chế được mà nảy sinh ra ý muốn sánh vai cùng với những người đó.

Cô cảm thấy có lẽ bản thân cô bị Zombie dọa điên rồi.

———–

(1): Trong viễn thông (telecommunication), từ thiết bị đầu cuối có những nghĩa sau đây: Thiết bị truyền thông ở hai đầu dây liên kết mối giao thông, giúp cho các trạm thông nối hoàn thành nhiệm vụ định trước.