Chương 2: Sinh tồn và tử vong

Trên cơ bản những kiến trúc ở đây đã bị phá hủy hoàn toàn, khắp nơi toàn là Zombie lang thang, để đưa một người thoát ra từ bên trong, khó như lên trời.

Lúc thành viên tiểu đội nhìn thấy thủ lĩnh nhà mình khiêng một người – cả người dơ bẩn, tóc tai rối bù ra, bọn họ vội vàng đứng nghiêm, làm quân lễ với anh ta.

“Thủ lĩnh.”

Người đàn ông lưu loát chỉ huy: “Đi.”

Leo lên trực thăng, Trình Kiến bị anh ta ném lên ghế, giống như thuận tay ném bao rác.

Nhờ phúc của anh ta, vốn dĩ Trình Kiến ngất xỉu do chấn động ở đầu nhờ cơn đau do va đập mà tỉnh lại.

Cô bất lực tỉnh dậy, dựa vào lưng ghế, duỗi tay ôm đầu.

“Hóa ra là nữ Beta.”

Ngồi đối diện cô cũng là một người phụ nữ, cô ấy nhìn Trình Kiến và nói như thế. Trình Kiến rưng rưng nước mắt nhìn cô ấy, bởi vì đau đớn mà nhăn may, hô hấp cũng có chút dồn dập.

Cô ấy tóc vàng mắt xanh, đôi môi đỏ tươi, bên dưới bộ đồng phục tác chiến là một cơ thể hoàn mỹ cân đối linh hoạt, giống như những nữ minh tinh điện ảnh cách đây hơn một trăm năm trước khi virus Zombie bùng phát.

Cô ấy vươn tay sờ sờ mặt Trình Kiến, Pheromone Alpha đầy kiêu ngạo mạnh mẽ thử xâm lấn, tất nhiên, cô ấy biểu hiện rất có tính thú với Trình Kiến.

Trình Kiến mắt to trừng mắt nhỏ với cô ấy, đau đớn dùng tay nâng đầu mình lên, bật ra một tiếng rêи ɾỉ.

“Ha, được pheromone của tôi bao phủ sướиɠ như vậy sao? Sau khi kết thúc nhiệm vụ có muốn lên giường với tôi không?”

“Tôi bị đau đầu!” Trình Kiến thật sự không nói lên lời với người nữ Alpha này, Alpha bọn họ quả thật là trời sinh đã kiêu ngạo sẵn.

“Đáng thương, thật khiến người ta đau lòng.” Cô ấy vươn tay vuốt ve đầu tóc của Trình Kiến, Trình Kiến không có cách nào khác chỉ phải ngượng ngập né tránh, lặp lại vài lần như thế, một người đàn ông thân hình cao lớn vạm vỡ đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa.

“Clara, tốt nhất cô nên ngừng lại đi, tôi cảm thấy tâm tình bây giờ của thủ lĩnh không tốt lắm đâu.”

“Vì sao?” Clara nhìn người đàn ông kia, “Tiêu Ân, cậu nói chuyện phải có chứng cứ.”

“Beta mà cô đang đùa giỡn chính là kẻ làm bẩn quần áo của thủ lĩnh.”

Clara giật mình như mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng, ý thức được bầu không khí không đúng cô liền đưa tay lên bịt miệng. Cô cẩn thận nhìn về phía trước, người đàn ông được người khác kiêng dè lại không có phản ứng gì, anh ta như một núi băng, khuôn mặt không cần biểu cảm gì cũng có thể tỏa khí lạnh ra bên ngoài.

Trình Kiến đau đầu muốn chết, cô dùng tay bịt lại cái trán cúi mặt xuống, mồ hôi lạnh tuôn ra, cô nhìn chăm chú xuống sàn, hy vọng có thể dời lực chú ý khỏi cơn đau.

“Chúng ta… sẽ về khu an toàn sao?”

Cô cảm thấy chính mình cấp phải nhanh chóng tới một thành phố ổn định để được chữa trị, phản ứng của cơ thể nói cho cô rằng lần này cô bị thương không hề nhẹ.

“Không.” Người đàn ông vẫn luôn bảo trì im lặng lần đầu tiên chủ động mở miệng nói, bóng lưng anh ta cứng cáp mạnh mẽ như người lính đánh thuê tàn nhẫn dã man mà Trình Kiến đã từng xem trên phim ảnh.

“Chúng tôi phải tới thành Dahl.”

“Tại,…. Tại sao lại phải tới đó?” Trình Kiến ngẩng đầu mở to mắt nhìn bóng lưng hắn, mọi người đều biết, đó là nguồn gốc của virus Zombie, tất cả mọi tội ác và hủy diệt đều bắt đầu từ đó.

Trước khi Zombie bùng phát, ở đó cũng đã là thành phố của tội phạm và khủng bố, thối nát trong vô vọng. Các nhà khoa học xấu xa đã tạo ra virus cho các phần tử khủng bố, sau đó những kẻ nổi loạn đó đã dùng nó để huỷ hoại trật tự thế giới này, trong vòng ba tháng ngắn ngủn cả thế giới bước sang giai đoạn tận thế.

Phần lớn những kẻ khủng bố trong đó đều thông qua virus Zombie để cải tạo hoàn toàn cơ thể, hơn nữa còn có cả kho vũ khí nhiều năm cướp đoạt và tích lũy, bọn họ đã cải tạo thành Dahl thành nơi có thể xưng là thủ đô của tội ác bất khả chiến bại trong chiến tranh từ lâu rồi.

Bên trong đó tràn ngập tội ác và chết chóc, cùng lúc đó còn cất giấu bí mật có thể chống lại virus của trăm năm trước.

Vì sao những kẻ khủng bố đó không biến thành Zombie mà lại có được thể năng và sinh lực mạnh mẽ?

Chỉ sợ bọn họ đang nắm giữ được một giới hạn chuyển đổi Zombie nào đó cực kỳ mấu chốt.

Trình Kiến chỉ là nghiên cứu viên bình thường mới tốt nghiệp ra trường ra đi thực tập, từ nhỏ cô đã lớn lên ở khu an toàn, không hề gặp qua những việc bên ngoài, chỉ nghe đến cái tên thành phố đó đã sợ đến mất mật, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy.

“Tôi không muốn tới đó!” Người đàn ông phía trước không hề đáp lại cô, Trình Kiến chỉ có thể cường điệu lại một lần trong tuyệt vọng, cô không mạnh mẽ như những Alpha trước mắt này, chỉ cần tới đó, kết cục của cô tuyệt đối chỉ có một chữ chết.

Người đàn ông vẫn không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho một thuộc cấp bên cạnh, có người ngầm hiểu ý nhặt lên một khẩu súng bên trong kho vũ khí ném cho Trình Kiến, Trình Kiến mờ mịt nhìn khẩu súng trong tay, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông kia.

“Cho dù tôi có cái này cũng không thể bảo vệ được bản thân, nơi đó chính là thành Dahl thủ đô của các phần tử xấu…”

“Cô có thể lựa chọn dùng nó bắn vỡ đầu mình.” Người đàn ông lạnh nhạt nhìn Trình Kiến, anh ta nói ra những lời đó với một ánh mắt rất vô tình.

Trình Kiến ngỡ ngàng! Cô nhìn người đàn ông đó không thể tin nổi, mà đối phương không có dự định tiếp tục dây dưa cái vấn đề này với cô nữa, trực tiếp xoay người đi về khoang phía trước.

“Ơ, bởi vì cô không phải thuộc cấp của anh ta sao? Anh ta cũng thật ôn nhu với cô.” Clara thấy người đó đi rồi cuối cùng cũng dám mở miệng nói chuyện. Cô ấy cau mày đánh giá vẻ mặt ngu ngốc của Trình Kiến, mà Trình Kiến nghe thấy mỹ nữ tóc vàng nói như vậy lại càng ngốc.

Cô sắp tức chết rồi! Cô cho rằng chờ được cứu viện tới, kết quả lại là chờ được Tử Thần tới? Trình Kiến hít sâu thở chậm nửa ngày, thật vất vả mới sắp xếp được một câu hoàn chỉnh.

“Cô gọi hành động này là ôn nhu sao? Rõ ràng anh ta đang bảo tôi nhanh chóng tự sát đi đừng kéo chân sau anh ta!”

Chống lại đôi mắt tràn đầy nghi ngờ của Trình Kiến, Clara lắc đầu, kiên nhẫn giải thích với Trình Kiến.

“Bởi vì cô không phải thuộc cấp của anh ta, anh ta mới cho cô lựa chọn thậm chí còn cho cô súng, lúc tôi vừa mới vào đội tôi đã từng cảm thấy sợ hãi bởi vì nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành, anh ta không nói hai lời, trực tiếp ném tôi ra khỏi trực thăng.”

“…”Trình Kiến ngỡ ngàng nhìn mỹ nữ trước mắt, rất khó tưởng tượng được anh ta lại có thể ra tay làm chuyện như vậy.

“Có điều sau nhiệm vụ lần đó, tôi đã học được cách đối mặt với nỗi sợ của mình. Dựa vào người khác vĩnh viễn chỉ là kẻ yếu không chịu nổi một kích, hôm nay cô có thể an toàn quay về khu an toàn uống cà phê xem phim, nhưng nếu ngày mai khu an toàn bị phá hủy thì sao? Đây là tận thế, chúng ta nên dựa vào năng lực của chính mình để sinh tồn.”

“Nhưng lúc đó cô đã là lính đặc chủng được huấn luyện, mà tôi chỉ là nghiên cứu viên thực tập!” Trình Kiến thật sự không muốn phát hỏa với một Alpha xinh đẹp kiên nhẫn khuyên bảo mình, vì thế chỉ có thể kiên nhẫn giải thích:“Nghe nè, tôi am hiểu súng ống, bởi vì trừ virus tôi còn học tập và nghiên cứu vũ khí cao cấp, nhưng lĩnh vực tôi am hiểu không phải là cầm vũ khí đánh nhau như các người, tôi tồn tại là vì sẽ dốc sức cùng viện nghiên cứu chi viện cho các người những thứ vũ khí tối tân!”

“Nhưng chúng tôi không đợi được đến ngày một thực tập sinh như cô trở thành một chuyên gia.” Thoạt nhìn Tiêu Ân thực hung hãn lắc đầu nhìn Trình Kiến, giọng nói thô ráp nhấn mạnh nói:“Nếu bây giờ cô có thể trợ giúp cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cần cô, nhưng nếu cô chỉ có thể kéo chân sau cả đội, chúng tôi cũng không đợi được sự báo đáp của cô trong tương lai.”

Clara nở nụ cười, đôi môi đỏ tươi có vài phần bất đắc dĩ, “Nhóc Beta, chúng ta đều là những người đi bên cạnh lằn ranh sinh tử, tất cả mọi người đều có khả năng mất đi sinh mạng ở giây tiếp theo.”

Trình Kiến im lặng, cô cảm giác được sự nghiêm túc trong chuyện này, mấy thứ này trường học chưa từng dạy cô, bị ép trưởng thành sớm khiến nội tâm cô cảm thấy vô cùng sợ hãi và đau khổ.

“Chúng tôi sẽ không gϊếŧ cô nhưng cũng sẽ không cứu cô, nhiệm vụ của chúng tôi là lập tức tới thành Dahl cứu nội ứng đang trong tình cảnh nguy hiểm ra, ngay cả lấy nguồn năng lượng mà cô đang giữ cũng chỉ nhiệm vụ phát sinh.”

Tiêu Ân nâng cằm nhìn Trình Kiến, trong ánh mắt anh ta cũng không có nửa phần khinh thường Trình Kiến, “Còn như cô vốn dĩ chúng tôi không cần cứu, cô hẳn là nên cảm ơn thủ lĩnh, anh ấy đã không tàn nhẫn như cô tưởng tượng, ít nhất anh ấy cho cô quyền lợi lựa chọn giữa sống và chết. Vác theo cô thoát ra khỏi nơi phế tích tràn đầy Zombie mà không bị cắn, tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng gì, nếu như anh ấy nổ một phát súng tiễn cô đi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều lần.”

Đột nhiên cô cảm thấy sống ở khu an toàn nên được những quân nhân dùng tính mạng bảo vệ bản thân mình có chút không đúng lắm.

“Cảm ơn.” Trình Kiến gật đầu, nhận phần ơn nghĩa này, trong lòng cô có chút hổ thẹn, nhưng vẫn lo lắng cho tương lai của chính mình nhiều hơn.

Cô có bản lĩnh gì có thể để những người lính đặc chủng mạnh mẽ nhưng đã quen máu lạnh vô tình này bảo vệ chứ? Mà nếu chỉ dựa vào cây súng trong tay này, cô có thể sống bao lâu ở cái nơi gọi là thủ đô của tội ác như thành Dahl chứ?

Trình Kiến chỉ cảm thấy đầu đau hơn, mà lúc này cô đã quên đi vết thương trên đầu.

Trực thăng đã qua cải tạo thời gian bay khá nhanh, lúc tới thành Dahl thì vững vàng tiếp đất.

Một tia nắng cuối cùng đã tắt, bây giờ là đêm tối, đúng là lúc Zombie cuồng hoan …