Chương 12: Cưỡng chế xâm phạm

Sau khi ăn chực bữa cơm trưa ở chỗ học trưởng, cô cảm thấy mình không cần ăn cơm chiều nữa. Trình Kiến đã lâu không về nhà, cũng không thấy mợ ở nhà, cô trực tiếp đi tắm thay sang áo thun quần đùi, xong rồi nằm dài trên sô pha, phơi lưng phơi bụng, vừa phơi nắng vừa đọc một cuốn sách lý luận về thiết bị đầu cuối dày cộp.

Người thân của Trình Kiến đều là nhân viên trong cơ quan nhà nước, cha mẹ cô đều là nhà khoa học quan trọng, lúc còn sống cậu cũng từng là trung tá trong quân đội nhưng đã hy sinh khi còn trẻ, mà mợ thì là một nhân viên chính phủ với chức vị không quá quan trọng, cậu mợ cô không có con nên nuôi dưỡng Trình Kiến như con gái ruột.

Có lẽ vì hoàn cảnh gia đình, cô nhi như Trình Kiến cũng giành được tài nguyên sinh tồn tốt hơn một số người, ít nhất cô chưa bao giờ lo lắng về vấn đề lương thực, cũng coi như vô ưu vô lo sống tới 22 tuổi… Nếu như không tính tới lần tai nạn phòng thí nghiệm đó.

Tốc độ đọc của cô rất nhanh nhưng không hề ảnh hưởng tới mức độ hấp thu tri thức của cô, gần đến chạng vạng, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên.

Cô đang đọc đến đoạn thú vị hoàn toàn không muốn nhúc nhích, vì thế cô lười biếng rướn người vươn cánh tay từ trên sô pha, qua một lúc lâu mới lấy được điện thoại, “Alo? Ai đó.”

Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh truyền lại sau một lúc mới truyền đến tiếng cười không thể nhịn nổi nữa, Trình Kiến lập tức bật người lên từ sô pha, bàn tay nắm lấy ống nghe vội vàng hỏi: “Clara?”

Tiếng nói của Clara còn lẫn cả ý cười nói: “Nghe nói cô xuất viện, đêm nay cô có việc gì không?”

“Đêm nay…” Trình Kiến đảo mắt nhìn xung quanh, lắc đầu nói nhỏ: “Ở nhà chờ mợ tôi về… Sau đó thì đọc sách.”

“Cô là con mọt sách sao, 9 giờ tới Phấn Sắc U Linh, tôi dẫn cô đi chơi.”

Không đợi Trình Kiến trả lời Clara đã cúp máy, Trình Kiến nhăn mày nhìn chằm chằm ống nghe, sững sờ vài giây không biết làm sao, cô ấy nói là Phấn Sắc U Linh sao?

Đi không? Cô chưa từng tới đó có điều đến xem một chút chắc cũng không sao, cô khá tò mò về những nơi như thế.

Trước kia lúc còn trên trường cô thường xuyên nghe các bạn học nói tới quán bar này, nó nằm trong khu vực quân sự, hình như chi phí cho một đêm cũng có thể bằng chi phí sinh hoạt một tháng của bọn họ. Bên trong phần lớn đều là những quân nhân đến xả hơi thả lỏng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, theo cách nói của Clara thì ngay cả bọn họ cũng không biết giây tiếp theo có còn sống hay không, cho nên tỷ lệ diễm ngộ tình một đêm ở đây cũng tương đối cao.

Tuy rằng trước mắt Trình Kiến không có biên chế nhưng dù sao cô cũng có quân hàm thiếu úy và ID quân khu, hơn nữa nhà mợ còn nằm trong khu quản lý rất gần trung tâm chính trị, dựa trên mức độ an toàn của cô thì vào trong khu vực đó chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Trình Kiến vội vàng đứng dậy chạy vào phòng tìm ví tiền, cô mới xin cấp lại thẻ không biết có nhận được tiền lương hay chưa, trước kia lúc cô còn đi học cũng tích cóp được chút tiền.

Trình Kiến đếm đếm tiền giấy và tiền xu mang thêm cả thẻ, cô tính toán một chút, cảm thấy mang hết gia sản của cô đi chắc hẳn là đủ cho cô chơi, cùng lắm thì chọn loại rượu rẻ một chút! Ừm… Không biết ở đó có Cocktail trái cây nồng độ thấp hay không, nhỡ may bartender lấy một loại cao cấp mà cô không biết tên thì phải làm sao?

Nhưng những phiền não đó rất nhanh đã bị Trình Kiến vứt ra sau đầu, cô chỉ nghĩ đến việc đi chơi với mỹ nữ cấp bậc cao như Clara đã như mở cờ trong bụng rồi, cô vui vẻ quyết định trang điểm cho mình một chút, vì thế bắt đầu chạy loạn khắp nơi trong nhà để tìm ra những thứ đồ trang điểm mà cô mua trước kia.

Trình Kiến dùng kem dưỡng da mùa đông thoa thành một lớp phấn nền, bắt đầu kéo mí mắt để kẻ mắt, lóng ngóng vẽ xong cô chớp chớp mắt nhìn chính mình trong gương tự mình cảm thấy hài lòng, cô muốn kẻ lông mày lại phát hiện có gì đó sai sai.

“…A, đây không phải bút kẻ mày sao?” Trình Kiến vân vê cây bút kẻ mày vừa mới được cô dùng để kẻ mắt trong tay cẩn thận đánh giá lại, ủ rũ nhìn đường kẻ mắt cô mới vất vả vẽ xong, sau khi tự thuyết phục bản thân cô lại vặn bút ra tô lên lông mày, “… Dù sao cũng đã vẽ xong rồi, ai có thể nhìn ra sự khác biệt chứ.”

Tô xong phấn mắt và son môi, cô lên mạng tìm video hướng dẫn tết tóc rồi tự tết cho mình một bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo theo kiểu xương cá, thay một chiếc váy vàng tận dưới đáy hòm.

Chiếc váy này là của một người bạn học cho cô mượn để mặc trong đêm dạ hội tốt nghiệp, đối phương tỏ ý không thể hiểu gu thời trang của cô, sau khi kết thúc buổi dạ hội liền tặng cái váy này cho cô, có thể nói nó là một tia nắng le lói trong tủ quần áo mang đậm tính chất công nghệ khoa học của Trình Kiến.

Nhìn chính mình trong gương Trình Kiến cảm thấy tương đối vừa lòng. Cô để lại một tờ giấy nhắn: cô đi ra ngoài với bạn có lẽ sẽ về trễ một chút cho mợ, sau đó chạy nhanh như chớp ra ngoài.

Lúc cô ra khỏi cửa đã gần 7 giờ, Trình Kiến tốn một lúc mới tìm thấy quán bar Phấn Sắc U Linh, cô đến sớm trước một tiếng, lúc này bên trong vẫn còn chưa náo nhiệt lắm, số người cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trình Kiến rạo rực bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Clara, chỗ này tuy rất lớn nhưng bây giờ cũng khá dễ tìm người, cô bước vào bên trong theo tiếng nhạc, kết quả trong lúc vô tình cô nhìn thấy một người mà cô không muốn nhìn thấy nhất.

Cô căng thẳng đứng bất động tại chỗ ba giây, vừa quay người tính nhấc chân chạy, giọng nói lãnh đạm của đối phương đã như viên đạn bắn thẳng vào màng tai cô.

“Lại đây.” Vẫn là một câu mệnh lệnh như cũ, tim Trình Kiến đập nhanh đến mức máu cũng không thể cung cấp kịp, cả người cô lạnh toát phải mất một lúc lâu xây dựng tâm lý, mới từ từ quay đầu lại nhìn Hứa Úy.

Cô di chuyển như một con rùa, nhưng dù sao khoảng cách giữa hai người vẫn là hữu hạn, huống chi sự kiên nhẫn của anh ta còn tốt hơn vô số lần trong tưởng tượng của cô.

…Nhưng cô vẫn phải tốn đến vài phút mới dịch được người tới gần chỗ Hứa Úy, giống như học sinh vi phạm nội quy bị gọi lên văn phòng vậy, cả đoạn đường cô không dám ngẩng đầu cũng không dám lên tiếng, cơ thể đang không ngừng run rẩy ở tần suất có thể nhận ra được.

Hứa Úy hơi nghiêng đầu nhìn mặt Trình Kiến, anh ta không hề né tránh, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao cắt qua mỗi một tấc da của Trình Kiến, tế bào của cô sắp nổ tung, ý tưởng muốn chạy thoát khỏi người đàn ông này vẫn luôn hò hét vô số lần trong lòng cô.

Chính là cô không dám.

“Thượng, thượng tá, tôi cảm,… cảm thấy có lỗi trong chuyện đó! Tôi sai rồi, tôi không nên như vậy, tóm lại tôi đã hoàn toàn ý thức được sai lầm của mình! Xin ngài tha thứ cho tôi! Tôi có thể nhận sự trừng phạt!”

Nhân cơ hội này cô nên xin lỗi anh ta thật tốt, tuy rằng không biết tại sao Hứa Úy lại ở chỗ này nhưng vốn dĩ cô cũng muốn đi tìm anh ta xin lỗi về chuyện đó.

Hứa Úy cũng không đáp lại lời xin lỗi của cô, chỉ đẩy một chén rượu trên bàn về phía Trình Kiến, “Uống.”

Hô hấp của Trình Kiến ngưng trệ, không biết hành động này của Hứa Úy có hàm ý gì, cô nhìn ly rượu màu xanh nhạt trên bàn, do dự tiến lên hai bước cầm cái ly lên, cẩn thận nhìn anh ta vài giây, sau đó đổ hết vào trong miệng nuốt xuống.

Uống xong đầu óc của Trình Kiến bị nồng độ cồn đánh cho chếch choáng, cô đặt cái ly xuống bàn, lại nhìn Hứa Úy, đối phương cũng không nói gì, lại đẩy một cái ly khác trên bàn cho cô.

Trình Kiến nhìn thấy bên cạnh còn ít nhất cũng phải bảy tám cái ly, lập tức cảm thấy sau lưng chảy mồ hôi lạnh, cô thầm nghĩ Hứa Úy sẽ không bắt cô uống hết đâu nhỉ? Nhưng dù vậy, cô vẫn vươn tay ra cầm cái ly kia, sau đó ngửa đầu uống hết rượu trong ly vào bụng.

Quả nhiên, uống hết ly đó thì những ly tiếp theo cứ thế nối gót nhau tới, hơn mười phút ngắn ngủn Trình Kiến đã uống đến đầu váng mắt hoa, cô bịm miệng ngăn lại cảm giác muốn nôn mửa, cúi đầu vội vàng chạy vọt vào WC dưới sự dẫn đường của người phục vụ.

Cô nôn ra cả thức ăn từ buổi trưa, Trình Kiến choáng váng nhìn người trong gương, loạng choạng vốc nước lên súc miệng, lúc cô vịn tường đi ra ngoài, đã thấy Hứa Úy đứng dựa lưng vào tường bên cạnh buồng vệ sinh chờ cô.

Trình Kiến không biết mình nên nói gì cũng không biết rốt cuộc Hứa Úy bảo cô uống rượu là ý gì, cô lau vệt nước trên cằm, còn chưa kịp đi vài bước, đã bị Hứa Úy khiêng lên vai sau đó bị nhốt chung cùng anh ta trong một gian WC cách vách.

Máu dồn lên não rồi rút về đột ngột khiến cả người Trình Kiến lung lay như sắp đổ, mắt cũng không thể mở ra được ngay, cô vừa mới nôn hết những thứ trong bụng ra giờ dạ dày cô như sóng cuộn biển gầm nhưng cô vẫn phải cắn răng chịu đựng sự khó chịu này.

“Thượng tá Hứa Úy … Tôi biết tôi rất có lỗi với anh, nhưng rốt cuộc anh muốn tôi làm gì? Để tôi…”

Trình Kiến còn chưa kịp nói “Để tôi chuẩn bị tâm lý”, cô đã bị Hứa Úy ấn mạnh lên tấm ngăn buồng vệ sinh, Trình Kiến thiếu chút nữa thì hét lên, bởi vì anh ta đột nhiên đến gần cô, gần như anh ta đè cả người lên người cô, ngón tay nhéo cằm cô, ánh mắt u tối sâu không thấy đáy nhìn xuống cô, lộ ra một chút nguy hiểm làm Trình Kiến run rẩy.

“Cởϊ qυầи áo.”

“Cái gì?” Dây đàn căng chặt trong đầu Trình Kiến bị anh ta cắt một nhát đứt pựt, cô hoài nghi bản thân mình uống nhiều quá không nghe rõ, nhưng câu tiếp theo càng khiến người ta không dám tin.

“Câu dẫn tôi, cầu tôi chơi cô.”

Giọng nói khàn khàn ngập tràn sự mạnh mẽ thì thầm bên tai Trình Kiến, hai chân cô trở nên mềm nhũn, cô cảm thấy hít thở cũng trở nên khó khăn, khí thế của chính bản thân anh ta kèm theo cả khí thế mãnh liệt của Alpha, đây là bản năng ABO nguyên thủy nhất không hề được áp chế bằng thuốc ức chế quân dụng, Trình Kiến chỉ có thể thần phục anh ta, vì nhu cầu của anh ta mà cảm thấy rùng mình.

“Thượng tá…” Trình Kiến hoài nghi có phải cô nghe nhầm hay không, cho dù vì những lời này mà cô đã sợ hãi một nghìn lần, cô vẫn không thể tin được Hứa Úy lại bảo cô làm lại cái chuyện dâʍ đãиɠ ngay trước mặt anh ta một lần nữa.

“Tôi chỉ nói một lần sẽ không lặp lại, tốt nhất cô nên hành động đi.”

Cơn đau như xuyên tim truyền đến từ cằm, Trình Kiến đau đến chảy nước mắt, khóe miệng cô tràn ra nước miếng, lúc cô muốn khép miệng lại nuốt xuống mới kinh ngạc phát hiện cằm của cô bị Hứa Úy bóp trật khớp rồi.

Cô khóc lên, vội vàng vươn tay kéo khóa váy, sau đó lại kéo xuống đai an toàn của nội y, còn chưa kịp cởi, đầu cô đã bị ấn vào cánh cửa.

Trong nháy mắt Trình Kiến nghe thấy tiếng “cụp” một cái, Hứa Úy lắp lại khớp hàm cô, lực mạnh đến nỗi cô thiếu chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi của chính mình.

“Cô trang điểm thật khó coi.” Anh ta lạnh nhạt mở miệng nói, Trình Kiến cảm giác bị ghét bỏ, cô cố kiềm nén cảm xúc nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Trình Kiến không biết nên đáp lại Hứa Úy như thế nào, chỉ có thể tiếp tục kéo áσ ɭóŧ xuống, cô cởi nút thắt rồi ném tới một bên, chuẩn bị cởϊ qυầи lót.

“Không thích hợp với cô một chút nào.”

“Đừng nói nữa, làm ơn đừng nói nữa, về sau tôi sẽ không bao giờ trang điểm nữa!”

Trình Kiến thật sự cảm thấy tổn thương, cô đưa tay lên che mặt dùng sức chà lau gương mặt mình, nhưng Hứa Úy cũng không cho cô cơ hội tiếp tục lau mặt mình, anh ta tóm lấy hai cổ tay nhỏ bé của cô đưa lên trên đỉnh đầu đè lại, dùng đầu gối tách hai chân cô ra, gần như là dán vào tai cô nhỏ giọng chất vấn.

“Biết Clara gọi cô tới làm gì không?”

Trình Kiến bị hơi thở của anh ta kí©h thí©ɧ, hoảng loạn né tránh sang bên cạnh, vành tai cô lộ ra trước mắt của Hứa Úy, cô cảm giác giống như có lưỡi dao sắc bén kè sát bên tai cô có thể cắt lỗ tai cô bất cứ lúc nào.

Cô bị dọa không thể suy nghĩ được bất cứ vấn đề gì, Hứa Úy thấy cô chỉ biết run rẩy không nói nên lời, vì thế giơ tay ấn lên bầu ngực tròn trịa trắng nõn thập phần có xúc cảm của cô, thong thả nhào nặn xoa nắn.

“Cô ta chuẩn bị chơi cô, ở ngay chỗ này.”

Bàn tay Hứa Úy vuốt ve từ ngực Trình Kiến đến vòng eo mảnh khảnh của cô, vuốt ve vài cái liền đi tới nơi cấm địa không biết lúc nào đã tẩm ướt qυầи ɭóŧ bông, ngón tay thon dài của anh ta đẩy lớp vải dệt che đậy miệng huyệt ra, sau đó dọc theo quỹ đạo bôi trơn nhẹ nhàng cắm ngón tay vào.

“A… Không, không cần! Ưm…” Nước mắt của Trình Kiến lại chảy ra, lưng cô căng thành một đường thẳng không dám cử động, bởi vì sợ hãi mà run lên không ngừng.

“Cô nói gì?”

Hai cổ tay của Trình Kiến bị giơ lêи đỉиɦ đầu đột nhiên bị siết chặt, thậm chí cô còn cảm giác được cơn nhức nhói truyền đến, lúc cô cho rằng cổ tay cô sẽ bị Hứa Úy trực tiếp bẻ gãy thì anh ta lại buông tay ra.

“Không…không có, tôi không nói gì cả!”

Sau khi hai cánh tay được giải phóng, cô cũng không dám nữa cự tuyệt anh ta, lập tức cố nén tiếng khóc thút thít và nỗi sợ hãi, run rẩy cầm lấy ngón tay của Hứa Úy cắm xuống hạ thể của cô, một tay khác thì vòng ôm lấy eo anh ta, vừa nức nở vừa vặn vẹo eo, dùng ngón giữa của anh ta tự an ủi.

Cô định cố gắng lấy được liên hệ với kɧoáı ©ảʍ cơ thể nhưng làm thế nào cô cũng không dám sảng trước mặt người đàn ông này. Dù cho cô đã bắt đầu không tự chủ được muốn nuốt ngón tay của anh ta càng sâu, cô vẫn không thể xác định nỗi sợ hãi và kinh hoàng trộn lẫn cả cảm giác tê giác có phải cảm khoái truyền đến từ chỗ sâu trong thân thể hay không.

“Thượng tá Hứa Úy … Tôi thật sự khó chịu…” Trình Kiến nhắm mắt lại, trên lông mi còn treo giọt nước mắt rơi xuống lăn trên má cô, cô thật sự khó chịu, thân thể khó chịu, trong lòng càng khó chịu.

“Cô muốn gì?”

Anh ta nâng mông Trình Kiến lên áp phần xương mu đã sớm ướt đẫm của cô vào háng anh ta, giọng nói khàn khàn trầm thấp đang từng chút một phá hủy ý chí của Trình Kiến.

“Muốn anh làm tôi, thượng tá, xin anh.” Trình Kiến bắt chước động tác tính giao nuốt hết ngón tay Hứa Úy rồi lại phun ra, cô nơm nớp lo sợ lại cầm ngón trỏ của anh ta nhét vào hạ thể của chính mình, phía dưới ướŧ áŧ vượt qua cả sự tưởng tượng của cô, nước nhiều giống như Omega đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ đợi Alpha xâm phạm.

Cánh thịt mảnh mai ướt đẫm kẹp ngón tay của Hứa Úy, mỗi một lần cọ xát ngoài mang đến kɧoáı ©ảʍ còn mang theo tiếng nước dính nhớp, hô hấp của Trình Kiến có hơi gấp, tiếng hít thở của cô càng ngày càng nặng nề, tiếng rêи ɾỉ và tiếng hô hấp trầm đυ.c pha lẫn vào với nhau, giống như thôi tình dược mãnh liệt.

“Ngày đó là mấy ngón tay?” Hứa Úy nhỏ giọng dò hỏi bên tai Trình Kiến, trái tim Trình Kiến sắp bị anh ta bóp nát rồi, cô không ngừng nhét ngón tay vào càng sâu, thở hổn hển đứt quãng nói: “Bốn,… bốn ngón, ưm…”

“Tiếp tục nhét vào đi.” Bờ môi của anh ta rời khỏi vành tai Trình Kiến, lại chuyển ra phía sau, hơi khép mắt khẽ ngửi sườn cổ của cô, trán anh ta chạm vào cánh cửa, dùng chóp mũi cọ sau cổ cô, giống như nơi đó đang cất giấu một mùi hương khiến người ta mê muội.

Trình Kiến gần như không thở được, cô cắn môi dưới hòa hoãn mấy giây mới thoát khỏi cái loại chấn động mãnh liệt của hormone, cô lại cầm một ngón tay của Hứa Úy, nghiêng mặt áp sát vào cần cổ của anh ta, run rẩy cọ xát cánh hoa ướŧ áŧ của mình, sau đó từ từ đưa vào trong khe thịt bao vây lấy ngón tay.

Vốn dĩ là màu hồng nhạt bị du͙© vọиɠ kí©h thí©ɧ trở thành màu hồng đậm, Trình Kiến nhón mũi chân, cọ xát hai ngón tay qua lại phía dưới cô, cô nhắm hai mắt cảm nhận độ ấm từ ngón tay của anh ta, tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ không kìm nèn được tràn ra.

“A… Ân ~ ân…” Cô siết chặt phần lưng áo sơmi của Hứa Úy, trong vô thức cô nâng chân lên cọ vào phần eo bụng của anh ta, không ngừng cọ xát phần hạ thể lên người anh ta, vì để sự liên kết càng thêm chặt chẽ, thậm chí cô còn dùng chân móc vào cẳng chân Hứa Úy, một tay cầm ngón tay anh ta nhanh chóng đút vào rút ra, một tay ấn cái mông rắn chắc của anh ta cọ xát với phần dưới của cô.

Kɧoáı ©ảʍ do cọ xát với lớp vải dệt khiến Trình Kiến cảm thụ được kí©h thí©ɧ mất hồn đến từ trên người đối phương, giống như người nghiện ma túy lên cơn nghiện vậy, cô lại cầm thêm hai ngón tay khác của anh ta nhét vào trong hoa huyệt của chính mình.

Cô muốn cắn nuốt vật thô hơn dài hơn, eo vặn như rắn nước quấn quanh đối phương, môi hôn lên bả vai anh ta, cô chợt nhíu mày hít sâu, trong nháy mắt ngón tay của đối phương đã tiến vào chỗ sâu bên trong cô.

Trình Kiến giữ chặt anh ta không cho phép nó trượt ra, cô rêи ɾỉ khóc thút thít, dùng sức lắc lư vòng eo phun ra nuốt vào, chất lỏng tràn ra từ miệng huyệt do bị mở rộng chảy thành một sợi dài treo trên cánh hoa sưng đỏ, như sau khi hôn môi lưu lại sợi chỉ bạc ái muội.

Phần bên trong đùi đã sớm bị dâʍ ɖị©ɧ của chính cô làm ướt hết, sai khi cọ xát còn xuất hiện cả bọt biển thật nhỏ bám vào ngón tay anh ta và miệng huyệt, cảm giác bốn ngón tay càng ngày càng mạnh mẽ, Trình Kiến cũng bị kɧoáı ©ảʍ tích lũy tới đỉnh điểm, chỉ cần cọ xát nhiều thêm và co rút mạnh hơn là cô có thể đạt tới cao trào.

Tiết tấu bên trong cô đã bắt đầu tiếp cận đến cao trào, Hứa Úy lại lưu loát rút ngón tay ra, anh ta dùng bàn tay ướt dầm dề bóp mặt Trình Kiến, sau đó cắm ngón trỏ và ngón giữa vào miệng cô, để cô tự mình nhấm nháp hương vị của chính mình.

Trình Kiến sắp chịu không nổi nữa, trong quá trình phóng túng bản thân men say cũng đã xâm nhập vào từng dây thần kinh và tế bào của cô, chất cồn kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của cô tăng vọt, hậu tri hậu giác cô nghĩ tới chuyện có khả năng trong rượu cô uống đã bị bỏ vào một loại thuốc nào đó khiến cô động dục, nhưng không giống với kỳ động dục, chỉ là sự ham muốn tìиɧ ɖu͙©, cũng không phải du͙© vọиɠ giao phối phát ra từ tế bào và khoang sinh sản của Omega.

“Muốn.” Ánh mắt cô mê mang nhìn người đàn ông anh tuấn mà lạnh băng trước mắt, vừa cắn ngón tay anh ta, vừa cầu xin. Cô dùng tay kéo quần anh ta, cách một lớp vải trấn an con dã thú đã sớm vận sức chờ phát động bên trong.

“Muốn gì?”

“Làm tôi.” Trình Kiến áp sát vào muốn hôn anh ta nhưng lại bị anh ta vô tình ấn lên trên cánh cửa, ngón tay anh ta cắm sâu vào trong cổ họng cô, Trình Kiến bắt đầu kịch liệt nôn khan.

Anh ta cứ như vậy khuấy đảo trong khoang miệng Trình Kiến một lúc, sau đó nhấc chân đá đầu gối cô khụy xuống, Trình Kiến mất lực quỳ gối trên mặt đất, cô vừa mới hết cảm giác nôn khan đầy đau đớn, còn chưa kịp xoa đầu gối bị té ngã, tóc cô đã bị anh ta túm lấy, một vật to lớn cứng rắn nóng bỏng đâm vào miệng cô.

“Nếu dám dùng răng cọ vào, cằm cô sẽ lại trật khớp thêm lần nữa đấy.” Hứa Úy vô tình nhìn Trình Kiến, hung hăng thọc vào rút ra trong miệng cô, Trình Kiến bị sặc chảy nước miếng ròng ròng, cô muốn nôn nhưng thứ đồ chơi của anh ta quá dài, đâm thẳng vào trong cổ họng cô, khiến cô muốn nuốt cũng không làm được.

Mỗi lần cô không chịu nổi muốn nhổ ra, Hứa Úy sẽ trực tiếp ấn mặt cô vào phần bụng dưới của anh ta, để mặc cho cuống họng cô co bóp tự nhiên đè ép lên anh ta, nước miếng của Trình Kiến đã chảy ướt nửa bộ ngực cô, gương mặt cô đẫm nước mắt, uất ức nhìn cái ánh mắt lãnh đạm thậm chí còn không có một chút tìиɧ ɖu͙© của anh ta, cô cũng không thể tin được hiện tại cô đang ngậm là hạ thể của anh ta.

Bất cứ lúc nào anh ta đều có thể bảo trì bình tĩnh và cấm dục tuyệt đối, ngay cả khi bắn vào trong miệng cô, có lẽ anh ta cũng sẽ không có lúc nào là thất thố là bộc phát bản năng dã thú của mình.

Cuối cùng sau một vài lần va chạm mạnh mẽ, anh ta siết chặt mái tóc Trình Kiến, bắn trực tiếp vào miệng cô được một nửa, số còn dư đều bắn lên mặt và môi cô.

Trình Kiến ngửi thấy mùi vị của tϊиɧ ɖϊ©h͙, thân thể cũng đạt tới giới hạn theo bản năng, cho dù bị bắt khẩu giao nhưng tiểu huyệt cô cũng vẫn ướt rối tinh rối mù như cũ, bị Alpha bắn trên mặt, mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm khiến tim cô như ngừng đập, cô duỗi tay xuống phía dưới sờ soạng mấy cái theo bản năng, đột nhiên bị kí©h thí©ɧ mà bắt đầu co giật phun ra chất lỏng trong suốt từ bên trong.

“A a… A ân, …”

Vừa cảm thấy xấu hổ, lại vừa thoải mái…

Rõ ràng bị vũ nhục nhưng thân thể cô lại vẫn đạt được kɧoáı ©ảʍ, quả thật giống như động vật bị nửa người dưới chi phối, cô sao lại có thể biến thành cái dạng này…

“Nhớ kỹ cảm giác sỉ nhục này, đây là cảm nhận khi đó cô khiến tôi cảm nhận được.”

Hứa Úy rút tờ khăn giấy cẩn thận lau từng ngón tay của chính mình, lau sạch sẽ cả phía dưới, anh ta ném khăn giấy xuống kéo khóa quần, ngồi xổm xuống trước mặt Trình Kiến, con ngươi đen nhánh sâu hút, khiến người ta không bao giờ biết được anh ta đang suy nghĩ cái gì.

“Chỗ này cho dù là ai gọi cô đến, lần sau cũng không được đến nữa. Cho cô ba phút mặc lại quần áo xử lý sạch sẽ bản thân, tôi đưa cô về.”

Trình Kiến vẫn còn ngồi quỳ trên mặt đất nhỏ giọng nức nở, cô giương mắt nhìn anh ta một cái, đột nhiên ý thức được câu nói cuối cùng của anh ta lại chứa vài phần độ ấm ngoài ý muốn.

Cô đờ đẫn nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp trước mắt cất bước ra ngoài, khi nhận ra anh ta muốn rời khỏi đây, Trình Kiến hoảng loạn thốt lên.

“Đừng đi! Đợi tôi với!” Cô không thể ở đây một mình trong trạng thái này, cô sẽ phát điên lên mất!

Hứa Úy dừng lại nói: “Tôi ra ngoài rửa tay, ở bên ngoài chờ cô.”

“Không cần, anh chờ tôi với, tôi sợ, chờ tôi một phút, không… 30 giây thôi, anh đừng đi trước, tôi có thể ra ngoài chờ anh rửa tay, anh rửa bao lâu cũng được!”

Trình Kiến vội vàng nhặt quần áo rơi rụng trên mặt đất lên nhanh chóng tròng lên người, nhìn bản thân lôi thôi nhếch nhác, cô không hiểu đến cuối cùng là chút ấm áp của người đàn ông băng giá hay là ảo giác sinh ra khi cô say.

Chỉ là… Mặc kệ lần này là giáo huấn hay là trả nợ, Trình Kiến đều cảm giác mơ hồ rằng chuyện như này, anh ta sẽ không chủ động làm với cô lần nữa.

Có lẽ anh ta đối xử nghiêm khắc với người khác, nhưng không thể nghi ngờ rằng anh ta đối xử với chính mình càng thêm nghiêm khắc, anh ta sẽ không cho phép bất luận thứ gì xâm nhập vào trong phạm vi giới hạn, mặc dù bọn họ đã có quan hệ thể xác hai lần nhưng Trình Kiến vẫn cảm thấy bản thân cô chưa bao giờ lọt được vào trong mắt anh ta.

Cô không đáng giá như thế sao?

Cũng quá làm người ta tổn thương rồi…