Chương 46

Anh cảm thấy thật may vì vừa rồi anh đã kéo vạt áo khoác che đũng quần lại rồi, nếu không... Luật sư Hạ chắc chắn sẽ cho rằng anh là một tên biếи ŧɦái!

Anh cứ như vậy, hai tay cầm chặt vô lăng rồi thả hồn suy nghĩ miên man một hồi. Đột nhiên phát hiện bên cạnh không hề có động tĩnh gì, anh hơi nghi hoặc, cẩn thận quay đầu nhìn qua thì thấy Hạ Chanh đang nhìn anh...

Ánh mắt hai người cứ thế mà chạm nhau, trái tim Từ Dương đập thình thịch, anh cho rằng Hạ Chanh đã phát hiện được gì nên vô cùng hoảng sợ.

"Luật, luật sư Hạ... A, cô đang nhìn gì vậy?" Nếu như thật sự bị nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Bảo đó là điện thoại di động?

"Anh... Không lái xe à?"

Cả người Từ Dương cứng đờ, anh chớp chớp mắt rồi vội vàng quay đầu lại, khởi động xe, nhỏ giọng nói một tiếng: "Có chứ."

Thấy anh như vậy, tâm trạng vốn đang bực tức khó chịu của Hạ Chanh nháy mắt trở nên thoải mái hẳn lên.

Cô bật cười thành tiếng: "Anh làm sao vậy? Sao trông anh có vẻ thất thần thế?"

Mặt Từ Dương có chút nóng lên, anh cố gắng bình tĩnh đáp: “Tôi đang suy nghĩ xem nên xử lý kho hàng thế nào."

"Thật xin lỗi, anh có việc mà còn phiền anh phải chở tôi."

Ý thức được mình nói sai, Từ Dương vội vàng lắc đầu: "Không phiền, chỉ cần gọi điện thoại là được. Tôi còn chưa nghĩ ra nên như xử lý thế nào đây…"

“Thế à.” Hạ Chanh đáp, tầm mắt cô đi xuống cặp đùi rắn chắc và phần bụng dưới đang được áo khoác phủ lên của anh.

Hiển nhiên, anh cũng đã có tự giác mà chuẩn bị trước, sợ bị cô phát hiện... Đáng tiếc, vẫn không thể hoàn toàn che được...

Khóe môi Hạ Chanh vô thức khẽ cong lên, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói chuyện với anh nữa.

Khoảnh khắc cô cúi người lên xe vừa rồi có lẽ đã ảnh hưởng không nhỏ đến anh, xe vẫn nằm yên, thậm chí còn không khởi động máy nữa. Vì sự an toàn của anh và cô, tốt hơn hết là đừng quấy rầy, để cho anh yên ổn lái xe đã vậy...

Hai mươi phút sau, xe chậm rãi lái vào khu nhà Hạ Chanh, lúc này trong lòng Từ Dương mới nhẹ nhàng thở ra được một chút. Vốn ngồi yên lặng nãy giờ, đột nhiên Hạ Chanh lên tiếng.

"Nhân tiện, anh Từ, tôi có thể hỏi anh một câu được không?"

"Cô hỏi đi."

"Anh có hứng thú với kiểu phụ nữ như thế nào?"

"..." Cả người Từ Dương hơi cứng lại, anh vừa định quay đầu nhìn Hạ Chanh thì rất nhanh đã kiểm soát tầm mắt của mình rồi: “Tôi không có chú ý tới cái này."

“Vậy anh dễ dàng phản ứng với kiểu phụ nữ nào?”

“!!!” Chẳng lẽ vừa rồi cô thật sự thấy rồi sao?!

Đầu Từ Dương như nổ oanh một cái, hơi nóng bắt đầu xông lêи đỉиɦ đầu, chỉ ngắn ngủi hai giây, trên trán liền xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Thấy người anh cứng ngắc mà xoay vô lăng, Hạ Chanh cong môi hỏi lần nữa: “Khó trả lời lắm à?”

“À… A, tôi cũng không rõ lắm.” Tư Dương căng thẳng tuột độ, anh đã quyết định rồi, nếu chút nữa cô có bảo là mình nhìn thấy gì đó thì anh sẽ sống chết mà bảo là cô nhìn nhầm rồi, đó chỉ là một cái điện thoại di động thôi!

“Vậy để tôi đổi cách nói khác.” Hạ Chanh nói, nghiêng người đối mặt với anh: “Anh có phản ứng với tôi chứ?”

Hạ Chanh vừa dứt lời, Từ Dương đang đạp phanh mà suýt chút nữa đạp nhầm vào chân ga.

Anh vội dừng xe lại, nhìn qua Hạ Chanh: "Ừm, luật sư Hạ, có phải cô hiểu lầm gì rồi không?"

"Luật sư Hạ nghe xa lạ quá, anh có thể gọi tôi bằng tên- Hạ Chanh, Chanh trong quả chanh."

"..." Từ Dương nhìn người phụ nữ hai mắt sáng ngời đang cười tủm tỉm trước mặt mình, trong mắt không hề có sự khinh thường, đột nhiên làm anh có chút rối loạn.

Chẳng lẽ là... Cô có hứng thú với anh...

Không không không, người ta là ai chứ, sao có thể để mắt đến một tên quê mùa như anh được!

Người đàn ông tối hôm đó chỉ nhìn thôi là thấy đẳng cấp rồi, dáng vẻ cao to, giàu có lại đẹp trai, thế mà còn bị cô ấy chê như chê chó nữa là, anh đây thì tính là cái củ cải gì chứ.

Anh cau mày, yếu hầu trượt lên trượt xuống, "Luật sư Hạ, tôi không hiểu ý của cô lắm."

Hạ Chanh đưa mắt nhìn ra ngoài bên cửa sổ xe, sau đó quay đầu lại nhìn anh, đè thấp giọng: "Tới nơi rồi, nếu anh không hiểu thì lên lầu ngồi xuống từ từ nói."

"..."