Chương 29: Anh đã từng nghĩ đến mục đích của bọn họ chưa?

"Thật sự cảm ơn cô rất nhiều, luật sư Hạ, tôi sẽ mời cô ăn cơm!"

Hạ Chanh cười khẽ lắc đầu: "Cơm thì anh nhất định phải mời rồi nhưng phải là sau khi vụ án này được giải quyết triệt để đã.”

"À... Ha ha ha ha, được rồi!”

"Đúng rồi khi nào anh có thời gian, chúng ta phải thương lượng một chút vấn đề ngày mai, ví dụ như cô Du có thể sẽ đưa ra điều kiện gì, cùng với mức độ chấp nhận của anh."

Từ Dương vừa nghe xong thì thu lại ý cười: "Bây giờ tôi có thời gian, tôi sẽ đến chỗ cô. Cô đang ở công ty phải không? ”

"Phải."

"Được rồi, tôi lập tức tới đó, muộn nhất là nửa tiếng đồng hồ."

"Vậy cứ như thế đi."

"Được, lát nữa gặp."

Cúp điện thoại xong Từ Dương giao việc mở rộng kho hàng cho Lưu Huy, anh vỗ vỗ tro bụi trên người rồi đi ra khỏi kho, sau đó anh ngồi lên xe đi thẳng đến phòng làm việc của Hạ Chanh.

Chưa đến nửa tiếng anh đã đến nơi, Hạ Chanh thấy bộ dáng mặt mày đầy bụi đất của anh thì hơi nghi hoặc.

"Anh bị làm sao vậy?"

"À, mấy tháng nay có rất nhiều hàng hóa nhập kho thành ra kho hàng không đủ dùng nên trong khoảng thời gian này đều đang mở rộng sức chứa kho hàng." Từ Dương vừa nói vừa đóng cửa văn phòng lại.

"Không tồi, việc làm ăn càng ngày càng lớn nha." Hạ Chanh cong môi, tay chỉ vào chiếc ghế đối diện mình.

"Ừm, là do tôi có vận may tốt, bắt kịp được sự phát triển của Internet để sinh lời." Từ Dương cười tinh tế, anh đi tới trước bàn làm việc, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

Hạ Chanh có chút kinh ngạc trước câu trả lời của anh, chẳng những cô không nhìn thấy được từ trên người anh bộ dáng của một kẻ nhà giàu mới nổi lần đầu gặp đã hỏi cô muốn bao nhiêu tiền mà anh lại còn rất tự giác.

Từ Dương ngồi xuống sau đó vội vàng hỏi về chuyện của Du Tĩnh Di và Từ Nặc.

Hạ Chanh nói khái quát tình huống hiện tại cho anh nghe, trong nháy mắt Từ Dương có chút xấu hổ.

Anh không nghĩ tới Hạ Chanh lấy Từ Nặc ra để uy hϊếp Du Tĩnh Di nhượng bộ, càng không nghĩ tới Du Tĩnh Di lại có thể vì một câu nói tùy ý của cô mà thừa nhận.

"Anh Từ, chúng ta là quan hệ hợp tác, tôi có trách nhiệm phải suy tính cho quyền lợi của anh, vậy nên hy vọng về sau với những vấn đề then chốt như thế anh sẽ không giấu diếm tôi."

Từ Dương nhíu mày rũ mắt xuống: "Thật ngại quá…Nhưng mà để đứa trẻ dính vào chuyện này liệu có phải không tốt không?’’

"Anh nói không tốt là có ý gì?"

"Chỉ là… Nếu như chuyện con bé không phải là con gái ruột của tôi truyền ra ngoài thì tôi sợ là sẽ ảnh hưởng đến tâm lý sau này."

Hạ Chanh trầm mặc hai giây, khẽ thở dài: "Tôi hiểu băn khoăn của anh, nhưng nếu là chuyện này thì tôi khuyên anh nên hết hy vọng.”

"Tại sao?"

"Bởi vì nếu như cô Du đã có thể lấy quyền nuôi dưỡng ra đe dọa anh không ly hôn thì rõ ràng là cô ta chưa từng quan tâm đến những điều mà anh đang lo lắng. Vì thế cho dù anh có đồng ý với tất cả những yêu cầu của cô ta rồi thỏa thuận ly hôn xong có được quyền nuôi dưỡng thì bất kỳ lúc nào cô ta cũng có thể lôi chuyện Từ Nặc không phải con gái ruột của anh ra để dành lại quyền nuôi dưỡng.’’

Từ Dương ngẩn ra, cả người anh sửng sốt, bởi vì anh thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Hạ Chanh dựa người về phía sau, khuỷu tay đặt lên tay vịn, mười ngón tay đan chéo, vẻ mặt trịnh trọng nói với Từ Dương: "Dựa trên kinh nghiệm mấy năm trong nghề của tôi và góc nhìn của phụ nữ thì cô Du kéo dài không muốn ly hôn và việc cô ta không giao quyền nuôi dưỡng ra không phải vì muốn quay lại với anh. Nếu như cô ta muốn thì đã đồng ý gặp mặt anh rồi.’’

“...Tôi biết cô ta không muốn quay lại với tôi.”

"Cô ta không muốn quay lại với anh nhưng lại muốn kéo dài chuyện này, anh đã từng nghĩ đến mục đích của bọn họ chưa?"

"Cô ta biết mọi chuyện của tôi, cô ta muốn lấy được càng nhiều..." Từ Dương nói được một nửa thì đột nhiên cảm thấy không đúng, anh vội ngẩng đầu: "Cô vừa nói là … Bọn họ?”

"Đúng vậy, là bọn họ, cô Du và anh Trần."

“...”