Chương 30: Đây chính là nhân tính, anh không nhìn thấy, không có nghĩa là nó không tồn tại

"Tuy rằng lời tôi nói không được dễ nghe nhưng tôi hy vọng anh biết rằng mục đích của cô Du không đơn giản là muốn một ít tiền bồi thường. Cô ta muốn tự do nhưng lại muốn có tiền thậm chí cũng muốn quyền nuôi dưỡng.’’

Đầu ngón tay Từ Dương khẽ nắm chặt, anh mím môi, lấy điếu thuốc từ trong áo khoác màu đen ra châm một chút.

Anh hít sâu một hơi rồi nhả khói ra, hình như vừa nhớ ra điều gì đó, anh vội vàng rút ra một điếu đưa cho Hạ Chanh.

"Cảm ơn."

"À... Không biết cô có hút được loại này hay không?”

"Không khác vị của tôi lắm."

Hạ Chanh kéo ngăn kéo ra lấy bật lửa châm thuốc: "Đúng rồi, anh có muốn uống nước hay không, tôi quên mất là phải rót cho anh một ly.”

"Không cần không cần, luật sư Hạ, cô tiếp tục nói."

Hạ Chanh nhíu mày, hít một hơi thuốc lá rồi phun ra: "Bọn họ đều biết anh là người đang được bảo lãnh để chờ xét xử nên khó tranh giành quyền nuôi con, vì thế mới lấy lí do không muốn ly hôn để khiến anh sốt ruột, buộc anh phải nhượng bộ chuyện bồi thường cho Trần Thượng.’’

Từ Dương không lên tiếng, bởi vì anh thật sự đã từng nghĩ tới việc nếu thật sự không giải quyết được thì muốn 120 vạn anh sẽ đưa 120 vạn…

"Sau đó chờ anh cảm thấy có thể đệ đơn ly hôn rồi thì cô Du sẽ đồng ý thương lượng với anh, cô ta sẽ lấy quyền nuôi dưỡng làm lá bài tẩy để cố gắng lấy được một khoản tiền. Chờ đến khi cô ta lấy được tiền và thành công ly hôn thì cô ta hoàn toàn có thể chuyển toàn bộ tài sản đi, sau đó quay lại lôi chuyện Từ Nặc không phải là con gái ruột của anh ra để lấy lại quyền nuôi dưỡng."

Từ Dương nghe được thì sửng sốt, thật sự không thể tin vào tai mình, việc này không phải là chuyện mà anh có dám nghĩ đến hay không mà đây hoàn toàn là việc không thể tưởng tượng được.

Hạ Chanh thấy vẻ mặt Từ Dương không dám tin thì khẽ cong môi dưới: "Cho nên anh đã hiểu rồi chứ, vấn đề của Từ Nặc không phải anh muốn che dấu là được, bởi vì ngay từ đầu con bé chính là lợi thế của cô Du và anh Trần, cuối cùng sẽ bị lấy ra đặt lên bàn tính toán.’’

"Tôi... Luật sư Hạ, có phải cô suy nghĩ phức tạp quá không?’’

"Tôi cũng hy vọng là do tôi nghĩ phức tạp, nhưng tôi đã tự mình tiếp nhận, tiếp xúc và xem qua rất nhiều vụ án tương tự, đây chính là nhân tính, anh không nhìn thấy nhưng không có nghĩ là nó không tồn tại. Đa số mọi người đều lấy lợi ích và ham muốn cá nhân của mình làm ưu tiên, việc mà những luật sư như chúng tôi phải làm chính là giúp đỡ người ủy thác đạt được mục đích của họ cùng với lợi ích lớn nhất.’’

“...”

"Cho nên anh Từ, mặc kệ anh nghĩ như thế nào, có hạ quyết tâm làm đến cùng hay không thì vì lợi ích của anh, vì con gái anh tôi hy vọng anh có thể cố hết sức phối hợp với tôi."

Từ Dương nhìn cô, dừng một chút rồi gật đầu thật mạnh: "Tôi sẽ phối hợp với cô.”

"Vậy điều đầu tiên là, anh không biết chuyện Từ Nặc không phải là con gái ruột của anh và cô Du vẫn luôn thể hiện rằng con bé là con gái anh phải không?"

“...Đúng.”

"Thứ hai, anh muốn giành quyền nuôi con gái cũng được nhưng anh không phải làm như vậy, tất nhiên đây không phải mục đích mà là thủ đoạn.’’

"Được."

"Thứ ba, điểm then chốt của bồi thường là chỉ có thể tiến lên chứ không thể lui, phải để cho bọn họ biết, ưu thế ở chỗ tôi không phải chỗ anh, dù sao tiền ở trong túi anh còn bọn họ là người muốn tiền của anh, với anh thì bọn họ không có bất kỳ giá trị gì.’’

"Tôi biết rồi."

"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu nói về chi tiết."

Một giờ sau, mọi chi tiết được hoàn thành, Hạ Chanh không nhịn được nên hỏi Từ Dương một câu mà cô vẫn luôn tò mò.

"Đúng rồi, tôi rất tò mò, tại sao anh biết rõ Từ Nặc không phải con gái ruột của mình mà vẫn nhất quyết muốn giành quyền nuôi dưỡng con bé?’’

Từ Dương nhíu mày rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Cha ruột của Nặc Nặc là một tên côn đồ, uống nhiều rượu rồi xảy ra xung đột với người khác, kết quả là đả thương người đến chết, anh ta bị phán vô thời hạn.”

"..." Khó trách sự tình náo loạn đến bây giờ cũng chưa từng thấy bóng dáng của cha ruột Từ Nặc.

"Tôi chẳng khác nào người bố duy nhất của Nặc Nặc, tính tình Du Tĩnh Di quá ham chơi, tôi không yên tâm khi để cô ta chăm sóc Nặc Nặc, tôi cũng sợ Du Tĩnh Di lại tìm một người không tốt làm bố Nặc Nặc..."

Hạ Chanh nhìn sợi tóc mang theo bụi bặm trên đầu Từ Dương khi anh cúi xuống, đầu ngón tay cô khẽ siết chặt, đáy lòng như có thứ gì đó đang chạy...