CHƯƠNG 8
Tôi đỡ tường tiến từng chút một về phía trước trong bóng tối.
Nói ra thì cũng buồn cười, dù sao tôi cũng đã quen bị Hạ Chiêu bỏ rơi rồi.
Người ta nói nếu bạn hẹn hò với một người bạn trai tài giỏi, bạn sẽ phải làm quen với lịch làm việc dày đặc của anh ấy, một năm cũng sẽ không được ở bên nhau bao nhiêu lần.
Và cả những fan nữ siêu giàu muốn đào tường.
Có lẽ anh nghĩ rằng làm hài lòng con gái ông chủ quan trọng hơn cái đuôi nhỏ luôn theo sau anh như tôi.
Tôi thực sự sợ bóng tối, cũng rất sợ ma, nhưng vì Hạ Chiêu ở đó, tôi không chút do dự mà đồng ý.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cửa phòng bảo vệ.
Không suy nghĩ nhiều, tôi mở cửa và bước vào…
Đột nhiên, một cái mặt quỷ xuất hiện, kèm với tiếng hét chói tai.
Tôi giật mình ngẩn người ra, sau đó mới nhận thức là con ma muốn đuổi theo mình.
Vì vậy tôi xoay người bỏ chạy, nhưng bỗng vấp phải thứ gì đó.
Một giây trước, tôi còn nghĩ rằng thật may mắn vì mình được mặc đồ bảo hộ, nhưng giây tiếp theo, tôi phát hiện đầu mình sao lại đau như vậy.
Tôi ôm trán quỳ trên mặt đất.
Thật sự rất đau, rất đau.
Mắt nhìn loạn xạ, tôi phát hiện mình vô tình va vào một hộp điện nhô lên trong góc.
Tôi cảm thấy mình sắp bị ám ảnh tới nơi rồi, đáng lẽ tôi không nên đồng ý đến mật thất này.
Rõ ràng là tôi... sợ đến chết đi sống lại mà.
“Cô ổn chứ?!”
Tôi có cảm giác như ai đó đỡ mình lên, sau đó các đèn khác trong phòng bật sáng.
Nghe thấy những tiếng bước chân vội vã, tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Một giọt, hai giọt.
Trông nó không giống như đạo cụ của mật thất, hình như đó là máu trên trán tôi thì phải.
Tôi bị mọi người vây quanh, sau đó, tôi nhìn thấy chiếc áo khoác trắng quen thuộc.
Hạ Chiêu đẩy những người xung quanh tôi ra, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy hoảng loạn như vậy, anh cố gắng lau vết máu trên trán tôi.
Đột nhiên, tôi đẩy anh ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
CHƯƠNG 9
Tôi hiếm khi giận dỗi với Hạ Chiêu.
Vì tôi biết nếu có giận dữ với anh thì cũng không ích gì.
Tính cách của anh vô cùng điềm đạm, cho dù tôi có mắng anh thế nào đi nữa, anh cũng sẽ chỉ rũ mắt nghe tôi mắng.
Sau đó, anh chiến tranh lạnh với tôi.
Nhưng hôm đó, hình như vết thương trên trán rất đau.
Tôi không kìm được mà hét vào mặt anh.
Tiếng hét hơi lớn.
Mọi người đều sợ hãi.
Nửa ngày sau, tôi nghe thấy giọng nói của Tiểu Oánh Oánh.
“Được rồi, chỉ là trầy xước chút thôi.”
“Hồi nhỏ trèo cây, tôi bị ngã từ trên cây xuống cũng không có khóc đâu.”
Cô ta cúi người trước mặt tôi, muốn xoa đầu như thể đang quan tâm đến tôi.
Tôi né tránh.
Chẳng qua cũng chỉ là để thể hiện cho người ta thấy cô ta tốt thế nào thôi mà.
“Anh đưa em đi bệnh viện.”
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Chiêu vang lên bên tai tôi.
Anh bế tôi lên, tôi giãy giụa, bị anh ôm chặt lấy.
“Đừng làm loạn.”
Tôi muốn anh thả tôi xuống, tôi đâu có bị gãy chân.
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt khó chịu ra mặt của Tiểu Oánh Oánh, tôi đã thay đổi quyết định.
Tôi ôm chặt cổ Hạ Chiêu rồi mỉm cười với cô ta.
Cô ta thực sự rất tức giận đấy.