Chương 44: Mang thai (2)

Chương 44. Mang thai(2)

Những ngày tháng tiếp theo của Mia thật sự rất vui vẻ, lúc Frederick làm việc, cô có thể đi tìm Quỷ Tuyết Hoa chơi, cũng có thể thải một ít thực vật xuống bếp, hoặc là ngắm Frederick làm việc, thậm chí đọc sách để hiểu thêm về các sinh vật kỳ lạ trên khắp vũ trụ.

Có lẽ là vì tăng mạnh đề phòng nên thể nửa ý chí từng định mê hoặc Mia chưa hề xuất hiện lại. Dù vậy, Frederick cũng không buông lỏng sự giám sát xung quanh, chỉ cần anh rời khỏi chỗ ở, anh sẽ nhắc Mia không được vượt qua khu vực cảnh giới.

Mia cảm thấy Frederick đang suy nghĩ cho sự an toàn của cô, bởi vậy mỗi khi Frederick đi, cô sẽ ngoan ngoãn chơi ở xung quanh, hoặc là nói chuyện phiếm với Jonah để Frederick yên tâm.

Hôm nay Frederick muốn đến tinh cầu vòng cực băng để sưu tầm mẫu băng, bình thường sau khi nói nơi mình đến, anh sẽ hôn Mia xong mới đi, Mia cười hừ nằm trên thảm cỏ phơi nắng, nghĩ bữa tối hôm nay nên làm gì.

Trên chiến hạm không có phòng bếp, bởi vậy một mình Jonah ôm hết việc nấu ăn, nhưng ở trên trái đất, Mia sẽ làm vài món đơn giản cho Frederick ăn. Mia tự nhận tay nghề bình thường, nhưng hình như Frederick khắc sâu ấn tượng, lần này ngoài nướng thịt ra, anh còn bố trí phòng bếp kiểu dáng trái đất để Mia sử dụng.

Bất kể Mia nấu cái gì, Frederick sẽ ăn hết sạch, bởi vậy Mia đột nhiên rất thích xuống bếp, có lúc cô sẽ cảm thấy như vậy rất giống đôi vợ chồng mới cưới, vô cùng ngọt ngào. Nhưng lúc Frederick đè cô trên bàn bếp yêu thương, cô sẽ nghi ngờ rốt cuộc là Frederick thích ăn đồ cô nấu, hay thích ăn cô?

Đồ Mia nấu ngoài cho Frederick ăn ra, cũng sẽ có một phần nhỏ là dùng để cho Jonah “thưởng thức”, nhưng vì muốn “cẩn thận” thưởng thức tay nghề của Mia nên Jonah luôn bảo Mia cắm rất nhiều kim lên đồ ăn, cắm đồ ăn như một núi kim làm Mia nhìn lần nào cũng cảm thấy quỷ dị.

Cô nhìn lên bầu trời nghĩ về những chuyện này, bỗng phát hiện một màu sắc rực rỡ chớp động xuất hiện ở phía chân trời gần đó, vô cùng bắt mắt trên bầu trời xanh biếc.

“Jonah, thứ có màu sắc rực rỡ trên trời là gì vậy?”

Chỉ cần ra cửa thì phải đeo máy truyền tin lên người, bởi vậy Mia đã quen mở miệng tìm Jonah nói chuyện mọi lúc, còn Jonah cũng sẽ trả lời cô rất nhanh chóng, hôm nay cũng không ngoại lệ.

“Bướm diều hâu sặc sỡ của Crosso, đây là mùa di chuyển của chúng.” Jonah nói xong đột nhiên tạm dừng rồi nói tiếp: “Nhưng trong cơ sở dữ liệu, đường di chuyển của chúng không qua đây, phải ghi lại mới được.”

Hình như Jonah rất hứng thú, bắt đầu tìm những ghi chép quan sát về loại bướm này, Mia cũng hứng thú nhìn những con bướm lớn như diều hâu đó, cả đàn càng ngày càng đến gần nơi cô ở.

Kỳ lạ là, ở một khoảng cách nào đó, bướm diều hâu bay theo hình bầu dục lại đột nhiên tản ra hai bên, che khuất bầu trời nơi cô ở như bị thứ gì đó gọi.

Lúc này dù Mia không nhạy bén cũng mở miệng nói: “Jonah, có phải ở đây có thứ gì hấp dẫn chúng không? Cảm giác hình như mục đích của chúng chính là nơi này?”

“Không thể nào, từ vật liệu xây dựng đến đồ dùng đều đã được chọn lựa, sẽ không gây ra ảnh hưởng lớn đối với hệ sinh thái gần đó, càng không thể thay đổi tập tính của sinh vật.” Jonah vừa nói xong, Mia nghe thấy máy truyền tin có tạp âm truyền đến, làm Mia ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của cô, khoa học kỹ thuật của Mira và Jonah rất đáng tin cậy, máy truyền tin nghe rõ ràng như của hạm trưởng, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tạp âm, Mia còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy giọng nói đứt quãng của Jonah: “Phấn của bướm diều hâu sẽ chặn tín hiệu, cô Mia…”

Máy truyền tin Frederick đưa cho Mia sử dụng là một loại máy truyền tin mini, bé bằng một nửa móng tay, còn mỏng hơn tóc, cách sử dụng là dán lên vành tai, như là đồ dán trang trí thôi.

Cũng bởi vậy, khi cái máy truyền tin này mất tiếng, Mia chỉ có thể ra sức nhéo vành tai của mình, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ có thể sờ mũi lẩm bẩm: “Hoá ra đồ của hành tinh Mira cũng sẽ trục trặc.”

Lúc này bướm diều hâu đã che kín không trung, kỳ lạ là chúng không bay xuống mà chỉ lượn trên không.

Cánh bướm diều hâu lớn và sặc sỡ, vỗ lên rất đẹp, chỉ là thỉnh thoảng có phấn lấp lánh toả sáng rơi xuống, như ảo như mộng, nhưng trong ấn tượng của Mia, bướm biến thành từ sâu lông, dù đẹp nhưng một đàn bay lượn trên không trung vẫn làm cô sởn da gà, bởi vậy cô nhìn một lát rồi quyết định quay về phòng nhỏ hình cầu.

Tuy đã mất liên lạc với Jonah, nhưng Mia nghĩ là chờ bướm bay đi thì sẽ trở lại như bình thường, bởi vậy cô cũng không căng thẳng lắm, nhẹ nhàng bước về. Vừa đi cô còn vừa nghĩ, trong lúc Jonah mất liên lạc, cô không nên chạy loạn để tránh cho Frederick và Jonah khẩn trương, nhưng cô còn chưa đi về đã nghe thấy giọng Frederick.

“Tiểu Mia.”

Mia quay đầu nhìn ra phía sau, nhìn thấy Frederick ở phía xa đang đi tới, Mia vui vẻ đón anh, vừa mừng vừa sợ mà nói: “Sao anh lại về rồi, quên mang đồ sao? Sao anh lại quên mang đồ được?”

“Tình huống của đám bướm diều hâu này rất kì lạ, anh lo cho em.” Frederick vươn tay nói: “Đi, anh đưa em đi trước, xác định không sao rồi sẽ quay về.”

Mia không nghi ngờ anh, cô để Frederick nắm tay mình, tò mò nói: “Anh vừa mới liên lạc với Jonah sao? Lần đầu tiên gặp tình huống này, cảm giác Jonah rất căng thẳng, đến lúc khôi phục bình thường chắc cậu ấy sẽ nói mãi.”

Frederick gật đầu không nói gì, một cái tay khác vuốt tóc Mia ra sau tai, sau đó nhanh chóng đưa Mia ra ngoài, đương nhiên Mia không phát hiện máy truyền tin sau tai đã rơi xuống theo động tác này.

※※※

Lúc này, Jonah trên quỹ đạo hành tinh đang bị vây trong tình huống đau đầu. Trên những hành tinh khác nhau, tầng khí quyển, địa hình và thời tiết sẽ ảnh hưởng đến tình huống thông tin, lúc ấy bọn họ sẽ cố gắng loại bỏ tất cả chướng ngại, nhưng ngàn tính vạn tính lại không tính ra một lượng phấn của bướm diều hâu sẽ gây nhiễu loạn thông tin.

Thông tin bị chặn lần này không chỉ là liên lạc với Mia, tất cả tín hiệu theo dõi và giám sát ở chỗ Mia cũng bị chặn, tất cả phương tiện an toàn ở đó đều liên kết với Jonah, thứ duy nhất vận động độc lập chỉ có hệ thống bảo vệ và tự chủ phòng vệ khi bị công kích thôi.

Hệ thống tự chủ phòng vệ có thể chống được lửa đạn, nhưng nếu không bị công kích, hệ thống phòng vệ sẽ không xuất hiện, nói cách khác, hệ thống này chống được đạn, nhưng lại không thể ngăn chặn lừa đảo.

Nhưng lúc này Frederick lại đang đi công tác, độ dày của lớp băng ở nơi đó sẽ ảnh hưởng đến tin tức, không thể nhận được tình huống kịp thời, vì vậy lúc Jonah liên lạc với Frederick thì đã là chuyện của vài phút sau.

Lúc này nếu Jonah có thể chảy nước mắt, nhất định nước mắt sẽ phun ra, bởi vì trong khoảng thời gian này, bướm diều hâu đã dần dần tản đi, thông tin bắt đầu khôi phục, Jonah muốn liên lạc nhưng Mia lại không trả lời, cậu cứ tìm máy theo dõi ở xung quanh, nhưng lại không thấy bóng dáng Mia.

Hơn nữa lúc vuốt tóc cho Mia, thể nửa ý chí giả mạo Frederick đã thuận tiện gạt rơi máy truyền tin bên tai cô xuống, cũng bởi vậy mà bây giờ Mia và bọn họ hoàn toàn mất liên lạc với nhau.

Sau khi nhận được tin tức, Frederick lập tức bỏ dở công việc, lái động cơ bay trong không trung về, lúc này anh và Jonah đều biết rõ, bọn họ quá coi thường thể nửa ý chí theo dõi Mia. Dù sao đối phương cũng là sinh vật sinh ra trên hành tinh này, hiểu biết nơi này hơn bọn họ.

Theo đánh giá từ ghi chép trước đây của sinh vật này, Frederick thậm chí nghi ngờ đàn bướm diều hâu đó là thể nửa ý chí gọi đến, sinh vật trưởng thành hình dạng tiến hoá có khả năng ảnh hưởng đến sinh vật nguyên sinh, rõ ràng anh biết, nhưng lại không ngờ đối phương có thể lợi dụng loại năng lực này để ngăn cản tầng tầng theo dõi của anh và Jonah.

Nghĩ đến đây, vẻ lo âu hiếm thấy dâng lên trong lòng Frederick, anh thật sự rất khó chấp nhận rằng mình lại sơ sót phân đoạn này. Trên chiến trường, cái giá phải trả cho chút sơ sẩy này là tử vong, nhưng so với chuyện đó, anh càng khó chấp nhận để Mia gặp nguy hiểm.

Điều duy nhất anh có thể nói với bản thân là, có lẽ đối phương không định làm hại Mia nên mới mang cô đi bằng cách đó, chỉ cần Mia bình an, anh nhất định có thể tìm cô về.

Lúc này Frederick đã về đến nơi ở, anh tìm xung quanh, xác nhận quả thực Mia đã biến mất, anh bèn đi đến nơi cô và Frederick mất liên lạc, trầm mặc đứng đó. Lúc này Jonah cũng vô cùng lo âu, cậu đã điều máy bay trinh sát loại nhỏ đi tìm kiếm xung quanh, nhưng lại không có thu hoạch, sự im lặng của Frederick càng làm Jonah buồn bực.

Jonah biết, từ lúc Mia và Frederick bắt đầu bên nhau, Frederick rất vui, anh sẽ chú ý đến những chuyện mà trước kia anh chẳng hề để bụng, sắp xếp rất nhiều chuyện chỉ để Mia vui vẻ.

Frederick đã quen khống chế mọi thứ nên anh cũng cực kỳ dụng tâm khi bảo vệ Mia, đa số phương diện an toàn đều bố trí vì Mia, phí rất nhiều sức chỉ hy vọng có thể nhìn thấy bộ dáng tinh nghịch vui vẻ vô lo của Mia.

Jonah biết tính Frederick, nhất định anh sẽ có cách tìm được Mia, chỉ là để Mia bị đưa đi đã khiến Frederick ảo não, ngay cả Jonah trên quỹ đạo hành tinh cũng không chịu nổi không khí trầm trọng này.

Lúc này, Jonah vốn không có tín ngưỡng cũng âm thầm cầu nguyện: “Cô Mia cô mau xuất hiện đi! Bình an vô sự mà xuất hiện đi, không thì không biết hạm trưởng sẽ làm ra cái gì đâu!”

Frederick nhìn quanh, không tự chủ xoa môi mình, buổi sáng còn mới hôn cô, sự mềm mại của cô như vẫn đang ở trên môi, bây giờ lại không thấy cô, một cảm giác buồn bực và phẫn nộ xưa nay chưa từng có trào ra từ trong lòng anh. Một gợn sóng kỳ lạ lấy Frederick làm trung tâm bỗng nhiên khuếch tán ra ngoài, ngọn cỏ xung quanh nghiêng ngả, đàn chim trong rừng nháo nhào bay đi, thậm chí có thể nhìn thấy dấu đất đá trên mặt đất.

“Hạm trưởng, nếu, nếu ngài không thu sóng điện não lại, e rằng sẽ tạo thành sự nguy hại cho môi trường.” Là một trí não, tuy rằng có thể hiểu sự phẫn nộ của Frederick, nhưng vẫn không thể không lên tiếng nhắc nhở Frederick phải khắc chế cơn tức giận của mình.

Frederick có năng lực cực cao, chưa tiêu tan cơn phẫn nộ khi sóng điện não trực tiếp xuất hiện sẽ sinh ra lực công kích cực lớn, nếu còn tiếp tục như vậy, e rằng xung quanh sẽ bị Frederick dùng siêu năng lực san thành một cái hang lớn.

Nghe Jonah nói xong, Frederick khôi phục một chút lý trí, đè nén cơn giận giữ nhắm mắt lại, tập trung sức mạnh, sau đó nhẹ nhàng gọi bằng năng lực thần giao cách cảm: “Tiểu Mia trả lời anh.”

Năng lực thần giao cách cảm có hạn chế về khoảng cách, hơn nữa biết phương hướng và vị trí của đối phương thì dễ cảm ứng thành công hơn, nhưng Frederick biết, sức mạnh của Mia trên mặt cảm xúc rất siêu phàm, dù sao lúc ở trên trái đất cô đã gọi anh đang ở trên chiến hạm vào trong giấc mơ của cô. Bởi vậy chỉ cần Mia nghĩ đến anh, đang gọi anh, chưa bị đưa ra khỏi tinh cầu này, có khả năng cô sẽ nhận được giọng nói của anh.

“Tiểu Mia là anh trả lời anh.”

Mặc dù không nhận được hồi âm, Frederick vẫn liên tục gọi, anh biết cô vẫn chưa quen trả lời, nhưng đây là cách nhanh nhất để tìm được cô bây giờ, anh cần phải nhanh chóng tìm thấy Mia, để cô không phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào.