Chương 42: Mùi hương (3)

Chương 42. Mùi hương(3)

Theo từng bước đi của Frederick, Mia cảm thấy xung quanh dần trở nên ấm áp hơn, có thể nghe thấy tiếng nước loáng thoáng, cô quay đầu ra khỏi ngực Frederick để nhìn, phát hiện gần đó có một ao đá bốc hơi nóng, nước suối màu trắng ngà chảy xuống theo vách đá, nước nóng từ từ chảy vào trong ao.

Tảng đá bên cạnh ao trắng lấp lánh, hơi bốc lên từ suối nước nóng làm tảng đá trông có vẻ mềm mại, xem ra rất thoải mái, nhưng có lẽ là bởi vì hơi nóng và cơ thể dính mị dược nên Mia đang dựa vào Frederick có thể ngửi rõ mùi hương thuộc về Frederick hơn.

Sau khi Frederick dịu dàng đặt Mia lên một tảng đá ấm áp cạnh ao, Mia mới phát hiện có vài cái khăn lông và quần áo sạch sẽ bên cạnh.

Frederick cầm lấy khăn lông, nhúng nước trong ao nhẹ nhàng lau người cho Mia, cuối cùng Mia không nhịn được nữa, vừa thẹn vừa giận giữ tay anh nói: “Anh, anh cố ý đưa em đến đây, vừa nãy, vừa nãy đã làm rồi, không thể ở suối nước nóng, ừm, dù sao hôm nay không thể làm nữa.”

Không phải cô nghĩ nhiều, cửa hang động này ở đáy hồ, quần áo khăn lông bên cạnh ao lại sạch sẽ, càng không nói đến suối nước nóng này ấm áp thích hợp như vậy, rõ ràng Frederick muốn đại chiến với cô ở đây.

Nhưng vừa rồi toàn thân cô đã nhuốm đầy mùi vị của Frederick, nếu Frederick lại muốn lăn lộn thêm một lần nữa ở suối nước nóng, tiết tháo và sự xấu hổ của cô sẽ biến mất, cuối cùng không còn mặt mũi nào nữa.

Một tay Frederick giữ chặt hai tay nhỏ của Mia, một tay nhúng khăn lông vào nước để làm sạch, sau đó vớt ra lau khoé miệng dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Mia, thấp giọng nói: “Nếu Tiểu Mia rất chờ mong được anh yêu thương ở suối nước nóng, anh rất vui lòng làm một lần nữa.”

“Kêu anh đừng làm nữa mà!”

Cuối cùng không nhịn được nữa, Mia hét lên, nhưng lại nhìn thấy ý cười ở đáy mắt và khoé môi Frederick, lúc Mia định bôi mị dược trên người lên gương mặt tuấn tú của anh, Frederick thong thả nói: “Vốn định đưa Tiểu Mia đến suối nước nóng yêu thương một phen, nhưng sau khi ngửi thấy mùi khác trên người em, đột nhiên anh thay đổi suy nghĩ, muốn nhanh chóng chiếm hữu em.”

Lời Frederick nói làm lòng Mia ngọt ngào, cô muốn trả lời nhưng lại không thể nói ra, Frederick đưa mặt đến gần cô, vươn tay khẽ vuốt tóc trên trán cô ra sau tai, nói tiếp: “Vừa nãy anh hơi buông thả, bây giờ cơ thể Tiểu Mia không thoải mái sao?”

Đối với Mia mà nói, có lúc nào mà Frederick không buông thả đâu? Cô không hiểu vì sao Frederick lại hỏi vậy, nhưng vẫn thẹn thùng trả lời: “Không phải không thoải mái.”

Nói xong Mia còn bổ sung: “Nhưng đừng làm cả ngày.”

Frederick chăm chú nhìn Mia một lát, nhìn đến nỗi Mia không chịu được phải cúi đầu tránh khỏi đôi mắt mê hoặc lòng người của anh. Frederick nâng mặt cô, ấn một cái hôn lên môi cô, Mia đè nén khát vọng muốn vươn đầu lưỡi, nhắm mắt lại cảm nhận sự dịu dàng của anh.

Nếu cô một ngày, khi cơ thể cô có thể thừa nhận tất cả của Frederick, Frederick sẽ vói đầu lưỡi vào hôn cô đúng không? Cô biết Frederick rất yêu thương trân trọng cô, Mia phát hiện mình càng đến gần trái tim anh thì càng muốn được nhiều hơn, đây là tham lam đúng không?

Frederick trằn trọc liếʍ mυ"ŧ trên cánh môi cô, mặc dù lưỡi của hai người không thể giao nhau nhưng hai người vẫn cực kỳ say mê nụ hôn này, hơi nước xung quanh như đang thấm mùi mị dược vào từng lỗ chân lông của Mia, mùi hương mơ hồ và nụ hôn nóng bỏng của Frederick làm Mia lâng lâng.

Cảm giác này khiến Mia nghĩ bản thân càng ngày càng không xong rồi, nếu cảm nhận được tình cảm của Frederick với cô, còn được anh hôn như vậy, cô sẽ cảm thấy hoa huyệt của mình đang ướt, kɧoáı ©ảʍ mơ hồ lan ra toàn thân.

A, cô đã hỏng như vậy, được Frederick hôn mà đã không khắc chế được khát vọng đối với anh, mặc dù vừa nãy cô đã nói đừng, nhưng nếu bây giờ Frederick thật sự đẩy cô vào trong nước, thưởng thức cô ở trong suối nước nóng, e rằng cô cũng không có sức từ chối.

Cũng may sau khi hôn cô xong, Frederick ôm cô vào trong ao, gội đầu và tắm cho cô, như thể cô là một đứa bé không thể tự gánh vác.

Ban đầu Mia còn giãy giụa vì thẹn thùng, nhưng đương nhiên cô không ngăn cản được sự kiên trì của Frederick, cuối cùng đành phải để mặc ngón tay thon dài ưu nhã của anh mơn trớn trên người cô, thậm chí ngay cả nơi tư mật nhất của cô cũng được anh rửa sạch sẽ.

Đương nhiên Mia biết, bất kể Frederick có giúp cô rửa sạch bên ngoài thế nào, sâu trong cơ thể cô vẫn có minh chứng xâm phạm của Frederick, càng không nói đến sâu trong từng lỗ chân lông của cô đều mang theo mùi của anh, ngấm vào trái tim cô, thế nào cũng không lau đi được mùi hương ái muội này.

Dưới sự đùa bỡn tận tình của Frederick, khó lắm Mia mới khắc chế được tìиɧ ɖu͙© từ nội tâm, bình yên vượt qua cửa này, nhưng lúc Frederick mặc quần áo giúp cô, hai chân Mia vẫn mềm nhũn, rất muốn duỗi tay ôm lấy anh để hai người đến gần hơn.

Sau khi tất cả ổn thoả, Frederick đưa Mia rời khỏi khu suối nước nóng này, quay lại lối vào vừa nãy, nhẹ giọng nói với cô: “Anh phải ở lại hang động này đến ngày mai để sưu tầm vài thứ, Tiểu Mia muốn anh đưa em về trước hay ở đây với anh?”

Tuy rằng ở bên Frederick sẽ có nguy hiểm, nhưng so với nằm trên giường một mình chờ Frederick thì cô thích ở trong hang động với Frederick nhìn anh làm việc hơn, nghĩ đến đây, Mia chớp mắt nhỏ giọng nói.

“Nếu không làm phiền đến anh, em thích ở bên anh hơn.”

“Ngủ ở đây không thoải mái như bên trên, hơn nữa chỗ đó rất tối, không để thực vật bên trong sinh ra phản ứng ánh sáng nên anh sẽ không sử dụng đèn, vậy không sao chứ?”

Mia nắm chặt tay Frederick không nói gì, Frederick gật đầu, một hình cầu màu bạc giống giá nướng thịt lơ lửng bay đến, anh lấy ra một ít đồ ăn từ bên trong, đút cô uống nước, ăn vài thứ, sau đó dẫn Mia đi vào theo hướng khác của hang động,

Vách đá xung quanh dần dần chuyển từ trắng thành xám, có lúc Frederick sẽ dừng lại, để Mia ngồi bên cạnh, còn anh sờ soạng vách đá, gõ lên thứ gì đó bằng một cái gậy nhỏ tinh xảo, hoặc là dựa vào vách đá nhắm mắt lại một lúc như đang nghe tiếng gì đó.

Phần lớn thời gian Mia sẽ ngoan ngoãn chờ bên cạnh nhìn Frederick, nhưng có lúc cũng sẽ hỏi Frederick đang làm gì. Mỗi khi Mia đặt câu hỏi, Frederick sẽ kiên nhẫn giải thích cho Mia, tầng nham thạch này biểu thị ý nghĩa của niên đại nào, lúc ấy khí hậu và sinh vật trên hành tinh sẽ có hình dáng thế nào.

Nếu là Mia của trước kia, nghe thấy mấy thứ này chắc sẽ ngáp, nhưng bây giờ từ trong miệng Frederick nói ra, cô lại nghe rất chuyên tâm. Hoá ra cục đá bé tí thế này, những chi tiết không nhìn thấy này có thể kiến tạo nên một thế giới đã thất lạc, đặc biệt là vẻ mặt nghiêm túc khi giải thích với cô của Frederick càng làm cô cảm thấy những chuyện này rất thú vị.

Bây giờ cô mới phát hiện, Frederick rất thích quan sát những sự vật này, thích suy nghĩ từng ngọn nguồn, như anh nói, nơi chưa được người bình thường phát hiện càng có mị lực hơn những sự vật có thể nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, Mia càng nghiêm túc nghe Frederick nói, nghe anh miêu tả càng nhiều, cô càng cảm thấy cô đã hiểu hơn về nội tâm của Frederick, cô rất hy vọng có thể biết về mọi thứ của anh, biết về quá khứ và hiện tại của anh, làm bạn với anh trong tương lai.

Hang động quanh co sâu thẳm, bọn họ đi vào càng sâu, xung quanh cũng càng tối lại, bóng tối trong hang động hoàn toàn khác bóng đêm, đó là loại bóng tối bị phủ kín hoàn toàn.

Ban đêm có tối thế nào, nếu bạn ở trong một cánh đồng bát ngát, ít nhiều cũng có thể cảm nhận được có lẽ phía xa có ánh sáng, nhưng bóng tối trong hang động lại không phải như vậy, bóng tối phủ kín làm người ta hít thở không thông, lòng người sẽ chậm rãi nảy sinh lo sợ bất an.

Ngoài ra, mặt đất trong động càng ngày càng gập ghềnh, bước đi của Mia cũng càng ngày càng hoang mang, cô cảm thấy mình nghe được âm thanh gì đó, như là tiếng nước nhỏ giọt, và loáng thoáng tiếng người gọi ầm ĩ.

Cô giữ chặt Frederick, gần như cả cơ thể muốn dán lên người anh, hoảng sợ hỏi: “Có phải đang có người kêu không?”

Frederick xoa mặt cô như trấn an, nhẹ nhàng nói: “Bóng tối rất dễ khiến người ta sinh ra ảo giác vì sợ hãi, đó chỉ là ảo giác thôi.” Nói xong anh ôm chặt Mia: “Anh ôm em đi tiếp nhé?”

Mia lắc đầu: “Không phải anh còn chuyện phải làm sao.”

Frederick không nói gì, bế Mia lên, vững vàng cất bước về phía trước, đầu tiên Mia ngây người một lát, sau đó cúi đầu dựa vào ngực Frederick, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh.

Hình như bóng tối vô tận hoàn toàn không tạo thành uy hϊếp với Frederick, còn Mia dựa vào ngực anh, đột nhiên cảm thấy bóng tối không hề đáng sợ, trong vòng ôm của Frederick, cảm nhận hơi thở của anh, nghe tiếng tim anh đập, cô có thể ngăn nỗi sợ hãi ở bên ngoài.

Tuy duỗi tay không thấy năm ngón, địa hình trong hang động cũng càng gập ghềnh, nhưng bước chân của Frederick vẫn vững vàng, thậm chí anh còn tránh những nơi quá hẹp để Mia không bị thương khi va vào những vách đá gồ lên.

Mia cảm thấy bước đi của Frederick không hề lưỡng lự, cô tò mò hỏi: “Frederick, tối như vậy anh vẫn nhìn thấy sao?”

“Nếu muốn nhìn, nhắm mắt lại cũng có thể nhìn được tất cả, thật ra Tiểu Mia cũng có thể làm được.”

Frederick nói vậy, Mia mới nhớ ra trong chương trình khai phá năng lực cũng có huấn luyện năm giác quan, chẳng qua cô được huấn luyện nhiều nhưng ít kinh nghiệm, đặc biệt là được chăm sóc cẩn thận bên cạnh Frederick, cô nghi ngờ khả năng tự gánh vác của mình đã thoái hoá rồi, càng không nói đến chuyện sử dụng năng lực.

“Nhưng bất kể năng lực cao hay thấp, chỉ cần lo sợ thì lập tức sẽ sinh ra ảo giác trong bóng tối, cũng có khả năng phát điên, cho nên giữ vững tâm lý là quan trọng nhất.”

“Nhưng rốt cuộc là huấn luyện tâm lý thế nào?” Mia mê mang hỏi, Frederick không trả lời mà nói về một chuyện khác.

“Trước khi thời gian đi lính kết thúc, anh được hỏi có muốn ở lại quân đội hay không, lúc đó anh rất hoang mang, bởi vì khi đó cuộc sống của anh không phải chiến đấu thì là chiến tranh, nếu rời quân đội, anh không biết nên đi đâu, nhưng anh cũng không muốn sống mãi những ngày tháng như vậy.”

Chất giọng nhẹ nhàng của Frederick quanh quẩn trong hang động sâu thẳm, ngữ điệu bình tĩnh như đang nói về chuyện của người khác, nhưng trên thực tế anh rất ít khi nhắc đến sự hoang mang của mình, thế là Mia lập tức vểnh tai mở to mắt để nghe cho rõ, mặc dù hình như mở to mắt trong bóng tối cũng không thể gia tăng thính lực.

“Trong một trận chiến khi đó, hạm đội của anh ẩn thân trên tiểu hành tinh để đột kích quân địch, hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt, tin tức hòa bình mãi mới truyền đến, nhưng trong thời gian đó, không ai dám buông vũ khí.”

Đối với binh lính mà nói, lên chiến trường không thể dễ dàng buông vũ khí và sự đề phòng, lý do lớn nhất thường là bởi vì sợ hãi.

Không ai có thể bảo đảm, anh buông vũ khí rồi, giây tiếp theo đối phương có lập tức bắn chết anh hay không, mặc dù có hiệp ước hòa bình nhưng đó cũng chỉ là một bản ký kết ở ngoài vô số năm ánh sáng thôi, ai biết sẽ có tình thế hỗn loạn gì, mà chiến trường có thể khôi phục hoà bình ngay lập tức?

Vậy là trong lúc vô số mạng người mất đi một cách vô nghĩa, cuối cùng hạm đội của Frederick cũng chiếm ưu thế tiêu diệt quân địch, lúc ấy trưởng quan mệnh lệnh cho Frederick đến tiểu hành tinh có kho hàng kiểm kê trang bị.

Lúc đó quân dụng vật phẩm và vũ khí đều giấu trong hang động của tiểu hành tinh, lúc Frederick đang kiểm kê trang bị bên trong, số quân địch còn lại đột nhiên xông ra phát động công kích.

Đương nhiên hạm đội đã đánh trả ngay lập tức, nhưng công kích bất ngờ khiến hạm đội chịu tổn thất rất lớn, còn Frederick đang ở trên tiểu hành tinh, lại còn là nơi bị lửa đạn tập kích nên bị chôn sống.

Anh kịp thời tránh được đất đá đè xuống, nhưng có thể là tất cả thiết bị thông tin đã hỏng, hơn nữa phạm vi sụp đổ thật sự quá lớn, Frederick không thể tự mình chạy thoát.

Lúc này điều duy nhất anh có thể làm là chờ đợi, anh biết chỉ cần tình huống ổn định, Dans nhất định sẽ đến tìm anh, vấn đề là trước khi đó, anh có thể sống sót hay không?