Chương 7

Không quá ba ngày, tin tức Tề lão tướng quân cưới một vị phu nhân xa xôi nơi biên giới, còn đưa người về kinh thành để dưỡng thai đã bay khắp kinh thành.

Đêm đó Tề Kha ngồi xổm bên hiên nhà, đọc lá thư hỏa tốc tám trăm dặm từ biên giới gửi đến, trầm ngâm suy nghĩ.

Tôi ngồi xổm bên cạnh anh ta: “Cha anh nói gì thế?”

“Ông ấy bảo dưới gốc cây lê trong phủ có một rương vàng.”

Tôi: "Vãi!"

Tề Kha lau mặt: “Ông ấy bảo tôi đào nó ra rồi tự mua cho bản thân một quan tài tốt tốt xíu.”

Tôi:"……"

Tôi không biết nên nói gì, chỉ đành vỗ nhẹ vào lưng anh ấy: "Mạnh mẽ lên. Đợi khi nam chính nghịch thiên an toàn được sinh ra, chúng ta cũng coi như đã làm hết trách nhiệm rồi, trong lòng khó chịu thì cứ nói ra."

Tề Kha: “Tôi muốn đánh cậu.”

"Tôi đi xem xem buổi tối Đào Vân Nhi có đá chăn ra hay không đây..."

Đếm trăng đếm sao, cuối cùng cũng đếm tới một tuần trước ngày dự sinh của Đào Vân Nhi

Chúng tôi cẩn thận từng li từng tí chăm sóc cô ấy, nhưng chúng tôi không bao giờ ngờ rằng buổi sáng vừa ăn sáng xong, đến chiều Đào Vân Nhi lại bị đau bụng không chịu nổi .

Đại phu tới xem, cau mày nói: "Đây là bị trúng độc rồi."

???

Tôi: “Chất độc gì cơ?”

Đại phu: “Độc sau khi ăn no, chất độc sinh ra sau khi ăn quá nhiều.”

Tề Kha mặt không biểu cảm nhặt con dao bên cạnh.

Đại phu run rẩy: “Tướng quân, ngài định làm gì?”

Tề Kha: “Ta trúng độc chém người, chất độc này sinh ra lúc ta muốn chém người!!!”

Đại phu: "Loại độc này ta chưa nghe thấy bao giờ!"

Tề Kha xắn tay áo lao tới: "Vậy thì Độc ăn no cũng có loại này à? Nhà ngươi có thấy nó vô lý không hả? Cái quần què gì vậy..."

Tôi nhanh chóng ngăn anh ta lại, hít một hơi thật sâu, tiễn đại phu đi xong liền nói: “Trong truyện có một tình tiết, nam chính bị đầu độc từ trong bụng mẹ và cần được chữa trị bằng nhân sâm ngàn năm tuổi, hà thủ ô, các loại thuốc quý khác, cuối cùng sinh ra thì sẽ biến thành một thân bách độc bất xâm.”

Nhưng ai có thể nghĩ tới, bởi vì Đào Vân Nhi được chúng tôi bảo vệ quá tốt, không có khả năng bị đầu độc, hệ thống mới bày ra loại độc ác nghiệt như vậy.

Trong sách nói vài loại thuốc, hầu hết có thể mua ở khắp các tiệm thuốc.

Ngoại trừ cây nhân sâm ngàn năm tuổi.

Cây sâm lâu đời nhất trong hiệu thuốc chỉ có trăm năm tuổi, theo tôi được biết, toàn bộ kinh đô chỉ có một cây sâm ngàn năm tuổi.

Mới mấy tháng trước, sau khi Ngụy Phong trở lại kinh thành, là Hoàng thượng đã ban thưởng cho hắn.