Chương 6

Tôi lệ nóng khóe mắt.

Trực tiếp muốn quỳ xuống cảm tạ Đào Vân Nhi luôn.

Không ngờ, hahahaha, người được chọn lại là tôi!

Tôi liếc nhìn khuôn mặt đen xì khói của Tề Kha, không khỏi bật cười, vội vàng nắm lấy tay Đào Vân Nhi: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha có câu này ta liền yên tâm rồi!"

Đào Vân Nhi khẽ cau mày: "Thân phận của ta không rõ, sợ rằng chỉ mang đến phiền phức cho ngươi. Từ nay về sau, cứ để ta làm người hầu trong phủ, cứ nói ta là người hầu được mua từ bên ngoài về."

"Làm sao có thể được! Cô vẫn đang mang thai."

Tôi nghĩ nghĩ rồi mỉm cười: “Nếu cô không phiền, tôi có một ý kiến.”

Ngày hôm sau, chúng tôi phô trương rầm rộ xuống đường và đặt chỗ ở tửu lâu lớn nhất kinh thành.

Quả nhiên, động thái này đã thu hút rất nhiều người có mặt.

Tôi đỡ tay Đào Vận Nhi xuống xe ngựa, ông chủ đích thân bước ra chào đón tôi: “Tề phu nhân đã lâu không đến đây rồi nha.”

Sau đó ông ta nhìn Đào Vân Nhi, người có cái bụng hơi phình ra bên cạnh tôi và mặc quần áo sang trọng: "Vị phu nhân này nhìn rất bắt mắt, cô ấy không phải là phu nhân của nhà nào đó chứ..."

Các quý phụ đứng bên cạnh hóng hớt đều che miệng cười:

"Khương Nhan Thanh này thật sự là một người kỳ quái, cô ta thực sự đem ả ngoại thất này coi thành tỷ muội đấy à?"

"Nhìn xem, cô ả này còn đang mang thai, không phải sẽ là trưởng tử của Tề tướng quân sao?"

"Chậc, chậc, chậc, Khương Nhan Thanh cũng không ngại mất mặt."



Đào Vân Nhi kéo kéo tay áo tôi, tôi vỗ nhẹ tay cô ấy tỏ ý an ủi.

Sau đó tăng giọng lên và nói: "Phu nhân nhà nào? Tất nhiên là phu nhân nhà họ Tề rồi."

Ông chủ nhìn Tề Kha liền nịnh nọt: “Chúc mừng Tề tướng quân sớm sinh quý tử.”

Tề Kha chắp tay nói: "Ông chúc mừng nhầm người rồi."

Ông chủ: "Hả?"

Ông chủ sửng sốt, tôi và Tề Kha mỗi người một bên đỡ Đào Vân Nhi bước vào: "Di nương cẩn thận chút, đệ đệ trong bụng có phải vừa mới đạp một cái không?"

Tề Kha: “Cha tôi về già mới có con, di nương nên cẩn thận chút.”

Tôi: "Ông chủ! Gọi món!"

…….