Chương 8

Ôi trời ơi, thế là hết rồi.

Tôi và Tề Kha ngồi trong sân thở dài.

Một lúc sau, tôi nói: “Hay là tôi chịu thiệt dùng sắc đi đổi nhé?”

"KHÔNG ĐƯỢC!"

Tề Kha gần như buột miệng nói ra.

Tôi liếc nhìn anh ta, anh ngượng ngùng quay mặt đi: “Cho dù không cần ôm đùi lớn, nhà này cũng đủ cậu tiêu sài vài năm, khỏi cần cậu phải dùng mỹ nhân kế.”

“Sáng nay trong triều có mấy lão đại thần đã dâng tấu luận tội anh ăn không ngồi rồi, sắp lấy anh khai đao rồi đấy, anh chắc mình có thể trụ được bao nhiêu năm? Hơn nữa, tiểu tử này chính là nam chính, nếu không thể sống sót thì sao? Liệu thế giới này còn tồn tại nữa không?”

Tề Kha không nói gì.

Một lúc sau, anh ta nhìn tôi với ánh mắt tà ác: “Có nhớ năm lớp 11 bọn mình đột nhập vào phòng giáo viên để trộm điện thoại không?”

Cho dù có đáng chết tôi cũng không thể nào quên được.

Vào năm lớp 11, nhà trường kiểm tra nghiêm ngặt việc học sinh mang điện thoại di động đến trường, cả tôi và Tề Kha đều bị dính chưởng.

Nhưng hôm đó là đêm giao thừa, chúng tôi hẹn đứa bạn thân lén lút trộm ra để nghịch.

Vì vậy, tôi giả vờ ngất xỉu trong lớp, đánh lạc hướng giáo viên để Tề Kha đi trộm điện thoại.

Sau đó, điện thoại trộm ra được rồi, để diễn ngất xỉu cho thật tôi liền cố ý loạng choạng, ngã người ra sau ngất đi.

Ngày hôm đó, Tề Kha cõng tôi chạy đến phòng y tế, lại vì bị căng cơ mà thành công trở thành người bạn nằm giường bên trong phòng y tế.

Tôi nghi ngờ nhìn Tề Kha: “Ý anh là…”

Tề Kha: “Không cướp được trộm thôi!”

Ngày hôm sau, chúng tôi gửi thiệp đến bái phỏng nhà Ngụy Phong, nhưng hắn ta trả lời rằng chỉ đón tiếp mình tôi thôi.

Tề Kha tức giận nghiến răng nghiến lợi, đành phải thay đổi chiến lược. Tôi phụ trách giữ chân Ngụy Phong ở tiền sảnh trong khi Tề Kha lẻn vào từ cửa sau để tìm nhân sâm.

Ngày hôm đó ta mặc ba tầng quần áo, Ngụy Phong đứng ở trong đình nhìn ta: "Nàng..."

Tôi vội vàng nói: "Ta bị bệnh! Cảm lạnh khá nghiêm trọng."

Ngụy Phong: "Nàng không nóng sao?"

Tôi lau mồ hôi trên trán: “Không nóng, ngươi xem là ta đang toát mồ hôi lạnh đấy chứ.”

Thấy tôi di chuyển khó khăn, Ngụy Phong tiến lại gần giúp tôi.

Tôi vội lùi lại và nói: “Bệnh này dễ lây lắm, ngươi cẩn thận”.

Ngụy Phong bật cười, trêu đùa nhìn tôi: “Nàng thật đáng yêu, ta quả thực không nhịn được nữa rồi.”

Tôi: "???"

Tề Kha, tên khốn anh mau cái tay cái chân lên! Tôi không thể chịu đựng được tên này nữa!