Chương 139. Ta phải gả cho hắn



Thanh phi kiếm trong tay Ân Thiên Thịnh run rẩy bất an như là cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Lăng Hàn. Nhưng Ân Thiên Thịnh lại hiểu lầm là nó đang vui mừng, “Nhìn xem, kiếm của ta rất vui được cùng ngươi tỷ thí.” Nói xong, Ân Thiên Thịnh liền đưa kiếm cho Tiêu Lăng Hàn.

"Mặc Thịnh!" Tiêu Lăng Hàn khẽ quát một tiếng.

Thanh kiếm trong tay Ân Thiên Thịnh lập tức bay ra khỏi tay hắn, dừng lại trước mặt Tiêu Lăng Hàn, còn thân mật cọ cọ tay hắn.

Ân Thiên Thịnh ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra vậy? Rốt cuộc ai là chủ nhân của thanh kiếm này?

"Trở về!"

Mặc Thịnh Kiếm “ vèo” một cái chui vào đan điền của Ân Thiên Thịnh và lơ lửng trên đan điền của hắn, dựa gần Kim Đan, giống như một thủ vệ trung thành.

"Tiêu sư đệ, ngươi mới là chủ nhân của nó phải không?" Ân Thiên Thịnh thấy phi kiếm của mình lại thực sự nghe theo lời Tiêu Lăng Hàn, chua lòm nói.

"Hãy đối đãi với nó thật tốt, nó có thể cứu mạng ngươi vào thời điểm quan trọng đấy. Nếu không gặp phải kẻ địch quá mạnh, thì đừng dễ dàng sử dụng nó. Nó là một con át chủ bài để cứu mạng ngươi nên tuyệt đối không có chuyện gì lớn đừng nên dùng." Tiêu Lăng Hàn vỗ nhẹ vai Ân Thiên Thịnh. Kỳ thật chính hắn cũng không hiểu tại sao Mặc Thịnh Kiến lại nghe lời hắn. Vừa rồi hắn cảm thấy khí tức phát ra từ thanh kiếm này rất quen thuộc, khí tức giống như không gian Long Ngọc. Nhìn thấy tên trên thanh kiếm, hắn cũng thử gọi một tiếng.

"Ngươi xác định nó sẽ không phản chủ đấy chứ?" Ân Thiên Thịnh nghi hoặc hỏi. Đây thật sự là kiếm của mình hả? Chủ nhân của nó không phải là Tiêu Lăng Hàn sao?

"Ngươi có mối liên hệ tinh thần với nó. Ngươi có nghĩ nó có phản bội ngươi không?"

Ân Thiên Thịnh: "..." Nếu như ta biết, ta đã không hỏi ngươi!╰(‵□′)╯

"Được rồi, ngươi có thể đi kiếm linh thạch rồi đó." Tiêu Lăng Hàn xua tay, ý bảo Ân Thiên Thịnh có thể rời đi.

"Kiếm linh thạch?" Ân Thiên Thịnh nghi hoặc, linh thạch không thiếu, vì cái gì hắn phải đi kiếm linh thạch? Lần này hắn đã thu hoạch được rất nhiều, còn đang chuẩn bị bế quan tìm hiểu một phen..

"Ồ, ta quên nói cho ngươi biết, Sở Mộ Thần cần rất nhiều linh thạch để khôi phục tu vi. Số lượng linh thạch ngươi kiếm được có quan hệ với tu vi của hắn có thể khôi phục bao nhiêu, xử lý thế nào là tùy ngươi. Tốt nhất không nên nói cho người khác biết hắn có thể khôi phục thực lực." Tiêu Lăng Hàn vỗ vỗ đầu chính mình, suýt chút nữa quên mất chuyện kiếm linh thạch quan trọng như thế này. Hiện tại Ân Thiên Thịnh cùng Mạc Vô Nhai đều đã đạt tới Kim Đan kỳ, với sức mạnh của hai người bọn họ, chỉ cần không gặp phải Nguyên Anh, bọn họ đều có thể chiến đấu. Sức lao động miễn phí này nếu không được sử dụng thì chính là lãng phí, chưa kể với mối quan hệ của họ hẳn là rất vui lòng đi làm.

"Được rồi, Tiêu sư đệ, ta đi trước." Ân Thiên Thịnh nói xong, đi về phía cửa, ngoài ý muốn đυ.ng phải trận pháp. May mắn thay, đó chỉ là Phòng Ngự Trận, không phải Sát Trận, nếu không thì Ân Thiên Thịnh sẽ bị thương rồi.

Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ, vừa rồi hắn là thúc giục người rời đi, lại quên mở trận pháp. Kể từ khi Tiểu Mập nói có người vô cớ mất tích, Tiêu Lăng Hàn liền đổi toàn bộ trận pháp trong động phủ thành Phòng Ngự Trận cấp bốn.

" Ân sư huynh, ngươi đi ra ngoài, thuận tiện đem Sở sư huynh qua ở cùng luôn đi, ta sợ hắn là một cái không có tu vi, có khi hắn chết ở Linh Nguyệt Sơn cũng không có người biết." Tiêu Lăng Hàn nói như bình thường, hoàn toàn không đề cập đến việc mình quên mở trận pháp.

Linh Nguyệt Sơn

Ân Thiên Thịnh cầm ngọc giản trận pháp đến động phủ của Ân Thiên Duệ với, sau đó mở trận pháp và bước vào. Vừa vào động phủ, Ân Thiên Thịnh đã nghe thấy tiếng "Bạch, bạch, bạch", còn có tiếng " Ưm~... ahhh~..." và tiếng thở dốc.

Hắn vui mừng đến mức không phát hiện ra điều gì bất thường nên dùng hết sức lực đẩy cửa phòng Ân Thiên Duệ ra.

Lỗ tai Mạc Vô Nhai vừa động, nghe thấy có người tiến vào động phủ, hắn vội vàng kéo chăn bông ở một bên, quấn Ân Thiên Duệ thật chặt, ngay sau đó, cửa từ bên ngoài bị mở ra.

Ân Thiên Thịnh nhìn thấy rõ cảnh tượng này, Mạc Vô Nhai thân trên trần trụi, thân dưới được chăn che lại, còn em trai của mình hoàn toàn trốn ở trong chăn. Hắn ho khan một tiếng, nhưng tai lại đỏ lên, xem ra hắn đến không đúng lúc rồi.

Để che giấu sự xấu hổ của mình, hắn giữ vẻ mặt nghiêm túc và nói: "Ban ngày ban mặt mà hai ngươi cũng không biết kiềm chế bản thân một chút, ta sẽ đợi hai người ở bên ngoài." Nói xong, hắn nhanh chóng đóng cửa lại.

Sắc mặt Mạc Vô Nhai đen như đít nồi, hắn thực sự dục cầu bất mãn! Không được, lần sau phải mang Thiên Duệ đến động phủ của hắn, ở đây thật sự rất bất tiện, hai ngày trước thì bị sư huynh sư tỷ quấy rầy một lần, hôm nay lại bị anh rể quấy rầy, qua hai ngày nữa có phải sẽ bị sư phụ quấy rầy nữa không?

"Đại ca sao đột nhiên ngươi lại tới đây vậy? Tới cũng không gõ cửa trước, thật sự là ... xấu hổ chết ta rồi." Ân Thiên Duệ kéo chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, sắc mặt đỏ bừng, vừa nhìn đã biết vừa mới trải qua tình d.ụ.c

“Ngoan, ngươi ngủ thêm một lát đi, ta đi xem đại ca có chuyện gì.” Mạc Vô Nhai đưa tay sờ sờ gương mặt của Ân Thiên Duệ, sau đó hôn lên môi hắn, tiếp đó mới mặc quần áo vào rồi rời khỏi phòng.

"Đại ca."

"Ừ, nếu như gần đây ngươi không có việc gì thì cùng ta đi nhận nhiệm vụ đi." Ân Thiên Thịnh vẫn vì chuyện vừa rồi cảm thấy ngượng ngùng, mặt lạnh lùng nói.

Mạc Vô Nhai: “…” Ta có thể nói là ta có việc được không?

Sắc mặt Mạc Vô Nhai không tốt lắm, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, coi như đồng ý, hắn không dám trái lời anh rể.

“Khi nào khởi hành?”

"Ngày mai chúng ta khởi hành, sáng sớm ngày mai gặp ngươi ở đại sảnh, nếu không có chuyện gì, ta về trước." Nhìn sắc mặt đen xì xì của Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Thịnh cũng xụ mặt, so sắc mặt, ai sợ ai. Dù sao, chỉ cần hắn mặt vô biểu tình, ai cũng không thể thấy rõ sắc mặt của hắn.

Sáng sớm hôm sau...

Tiêu Lăng Hàn rời khỏi động phủ, đang định đi đến Thiên Tinh Các xem có máu yêu thú cấp bốn hay không. Bởi vì muốn vẽ ra phù triện cấp bốn, cần phải có dịch phù văn cấp bốn, nhưng hắn chỉ có máu của yêu thú cấp ba.

Vừa bước ra khỏi Huyễn Nguyệt Sơn, đã gặp Ân Thiên Duệ.

" Tiêu đại ca, chào buổi sáng nha!"

"Ừ, ta đang muốn đi Thiên Tinh Các mua chút đồ, ngươi có muốn đi không?"

" Tạm thời ta không có đồ gì muốn mua, không biết khi nào Tiêu đại ca có thời gian?" Ân Thiên Duệ cau mày, nghĩ thầm, tại sao Tiêu đại ca lại trùng hợp ra ngoài sớm như vậy? Vốn dĩ còn tưởng rằng mình đến sớm, chẳng lẽ hắn biết mình tới tìm hắn nên cố ý nói như vậy?

"Nếu không vội, ngươi có thể ở trong động phủ chờ ta, Sở sư huynh cũng ở nơi đó." Tiêu Lăng Hàn lấy ra ngọc giản mở động phủ đưa cho Ân Thiên Duệ.

"Ồ, được rồi!" Ân Thiên Duệ cầm lấy ngọc giản và đi đến động phủ của Tiêu Lăng Hàn chờ đợi.

Tiêu Lăng Hàn một mình đi ra ngoài học viện, sau đó đi thẳng đến Thiên Tinh Các.

"Cứu mạng ... Cứu mạng với!"

Một thiếu nữ chạy về phía trước và hét lên, từ xa nàng đã nhìn thấy một nam tử có vẻ ngoài nổi bật trong đám đông, nàng không cần suy nghĩ mà chạy thẳng về phía người đó.

Mắt thấy sắp va vào nhau, thiếu nữ định lao vào l*иg ngực người nọ nhưng bị trượt chân.

"A... Ui da...!" Nàng hoảng sợ mở to mắt kinh hãi, không cẩn thận ngã xuống đất.

Nhìn thấy nữ tử đang lao về phía mình, Tiêu Lăng Hàn không hề suy nghĩ mà tránh né luôn, thuận tiện đá ra một hòn đá, khiến nàng ngã như chó vồ c-ứt. Không phải ai cũng có thể chiếm tiện nghi của hắn, sau đó hắn đi vào Thiên Tinh Các, tình cờ đi ngang qua người hầu của Tiền Nhân Nhân, nhưng những người đó đều không nhìn thấy hắn.

"Tiểu thư, ngài không sao chứ?"

Người hầu đang đuổi theo lo lắng nhìn thiếu nữ nằm trên mặt đất, tự hỏi liệu mình có nên đỡ nàng dậy không.

"Không... không sao đâu!" Thiếu nữ xua tay, khó nhọc bò lên, khi nàng nhìn lại thì không thấy mỹ nam mà nàng vừa nhìn thấy đâu cả.

"Các ngươi có vừa nhìn thấy một nam tử đặc biệt xuất chúng không?"

Mấy người hầu nhìn nhau, tiểu thư đây là không ghét việc kết hôn ư, khi trở về nhất định phải báo tin vui cho lão gia. Về phần mỹ nam mà tiểu thư nói, có rất nhiều thiếu niên tài giỏi tuấn tú trong thập đại gia tộc, tiểu thư có thể tùy ý lựa chọn.

"Tiểu thư, hình như ta có thấy, không bằng sau khi trở về, tiểu thư bảo lão gia giúp ngài tìm?"

"Đúng vậy! Đúng vậy!"

Mấy người khác cũng nhanh chóng đồng ý, nếu hôm nay bọn họ đánh mất vị tiểu tổ tông này thì sau này sẽ không thu được lợi gì.

Thiếu nữ này tên là Tiền Nhân Nhân, theo họ mẹ, mẹ nàng tên là Tiền Huyên, cha nàng là ở rể, tên là Trần Quang Diệu.

Người đứng đầu Tiền gia, một trong mười gia tộc lớn nhất thành Vân Hoàng: Tiền Thuật Thành, chính là ông ngoại của Tiền Nhân Nhân. Bởi vì mẫu thân nàng được sủng ái nên Tiền Nhân Nhân cũng được sủng ái, nàng là con gái duy nhất trong gia tộc Tiền. Điều đó càng khiến Tiền Thuật Thành yêu thích hơn, nên ngày thường đều là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng vì sợ tan.

Bởi vì tư chất không tốt nên hiện tại nàng đã mười chín tuổi nhưng vẫn đang ở Luyện Khí kỳ cấp ba. Vì bận tâm lòng tự trọng của nàng, những người hầu chăm sóc nàng đều là tu sĩ cấp thấp, thậm chí một số còn là người bình thường. Nếu đắc tội gia chủ Tiền gia, có thể còn có cơ hội sống sót, nhưng nếu đắc tội Tiền Nhân Nhân, nhất định sẽ cách cái chết không xa.

"Ngươi nói đúng, ta nhất định phải đi tìm hắn, ta đã quyết định, ta phải gả cho hắn!" Tiền Nhân Nhân kiên định nói, nhớ lại cái liếc mắt vừa rồi của mình, hắn đẹp đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, đẹp đến mức chỉ cần liếc nhìn một cái là trái tim nàng đã loạn nhịp.

Mấy người hầu không nói nên lời, tiểu thư, tỉnh lại đi! Họ của người ta là gì, sống ở đâu, bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa? Ngươi hoàn toàn không biết gì, chỉ muốn cưới người ta mà không hỏi xem người ta có muốn cưới ngươi không? Phỏng chừng Tiền lão gia là người duy nhất cho rằng tiểu thư giỏi mọi thứ, nhìn nàng chỗ nào cũng thấy thuận mắt. Nếu không phải Tiền gia trả nhiều linh thạch, bọn họ sẽ không muốn ở lại với vị tiểu thư “có bệnh” này đâu, tất cả chỉ là để sinh hoạt mà thôi.

Mấy người hầu nhìn nhau rồi quay đi như không có chuyện gì xảy ra.

“Tiểu thư, bây giờ chúng ta về nhà nhé?” Một người hầu ngập ngừng hỏi.

Người này vô cùng lo sợ rằng tiểu thư sẽ lại làm chuyện xấu gì đó, cuối cùng sẽ là những người hầu như họ phải gánh chịu.

"Về nhà đi, ta phải về nhanh nói chuyện này với ông nội, để ông không tiếp tục thúc giục ta kết hôn nữa." Tiền Nhân Nhân xua tay, cùng mấy người hầu đi về.

Tiêu Lăng Hàn không biết chỉ trong thời gian ngắn, hắn sẽ bị người ta nhớ thương rồi. Lúc hắn ra khỏi Thiên Tinh Các, Tiền Nhân Nhân tình cờ đã dẫn người đi, nếu Tiền Nhân Nhân chậm hơn nửa phút, có lẽ bọn họ đã phải gặp nhau.

------------- End chương 139 -----------