Chương 140. Ân Thiên Duệ quy vị



Trở lại động phủ số 44, Ân Thiên Duệ vừa giúp Sở Mộ Thần chuẩn bị bữa trưa.

"Tiêu sư đệ, ngươi đã trở lại! Ăn cơm trưa chưa? Có muốn qua đây ăn chút gì không?" Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn trở lại, Sở Mộ Thần như nhìn thấy cứu tinh, nhiệt tình chào hỏi hắn.

Nhìn thấy Sở Mộ Thần như vậy, Tiêu Lăng Hàn vội vàng lui về phía sau hai bước, xua tay nói: "Cám ơn Sở sư huynh, ngươi cứ từ từ ăn đi. Gần đây ta có chút nóng trong người, muốn tích cốc!"

Còn chưa đến gần, Tiêu Lăng Hàn đã ngửi thấy mùi thức ăn cháy khét lẹt, hiện tại hắn thật sự không thể khen ngợi tài nấu nướng của những người này. Nếu hắn thực sự muốn ăn, hắn vẫn nên tự làm, như vậy tương đối an toàn.

"Vậy được!" Sở Mộ Thần cúi đầu nhìn bàn ăn, trên mặt tựa hồ viết bốn chữ " mối thù sâu nặng ." Hắn đã tạo ra tội nghiệt gì vậy, lúc trước Ân Thiên Duệ nói muốn giúp hắn nấu cơm, hắn không cần suy nghĩ liền đồng ý. Kết quả đồ ăn hắn nấu còn không bằng đồ ăn của mình làm, ít nhất đồ ăn mình nấu cũng có thể ăn được, nhưng đồ ăn do Ân Thiên Duệ nấu chỉ có thể dùng bốn từ để miêu tả là “khó thể nuốt xuống”. Nhưng khi hắn hỏi nó có ngon không, mình lại còn nói "hương vị không tồi" nữa chứ!

“Thiên Duệ có ở đó không?” Tiêu Lăng Hàn đi vòng qua Sở Mộ Thần đang ăn, vừa đi vừa ra tiếng hỏi.

"Ừ, hắn đang ở trong phòng luyện đan."

Tiêu Lăng Hàn vừa đi tới cửa phòng luyện đan, mùi luyện đan từ bên trong truyền đến, nhưng hắn không có đi vào mà đợi ở bên ngoài.

Một lúc sau, Ân Thiên Duệ mở cửa và bước ra ngoài.

" Tiêu đại ca, ngươi đã về rồi?" Ân Thiên Duệ trông có vẻ đặc biệt vui mừng khi nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, cuối cùng hắn cũng có thể bắt đầu làm những việc mà sư phụ đã giao cho.

"Ừ." Tiêu Lăng Hàn đáp lời, đi vào trong viện.

Hai người đi đến một nơi cách Sở Mộ Thần không xa, Ân Thiên Duệ cũng không lảng tránh Sở Mộ Thần, đột nhiên quỳ xuống một đầu gối, hướng với trời thề: “Ta, Ân Thiên Duệ, xin thề sẽ nguyện trung thành với Tiêu Lăng Hàn, từ nay về sau sẽ không bao giờ phản bội hắn." Nói xong, Ân Thiên Duệ có chút lo lắng nhìn Tiêu Lăng Hàn, sợ bị hắn cự tuyệt, bởi vì chuyện này có liên quan đến mạng nhỏ của mình đó nha!

Tiêu Lăng Hàn sửng sốt, hắn còn đang suy nghĩ làm sao để thu phục Ân Thiên Duệ, lại không ngờ hôm nay hắn lại tự tìm tới cửa.

Chuyện lạ ắt có quỷ, hành vi dị thường của Ân Thiên Duệ khiến không chỉ Tiêu Lăng Hàn, mà cả Sở Mộ Thần ở một bên cũng đều ngơ ngác.

Sở Mộ Thần đều là suy nghĩ một chút mới đồng ý, vì sao Ân Thiên Duệ lại có vẻ vội vàng làm thuộc hạ của Tiêu Lăng Hàn vậy?

"Tại sao?"

“Vậy ngươi có đồng ý không?”

" Đồng ý."

"Thật tốt quá." Ân Thiên Duệ hoan hô một tiếng, vỗ tay bốp bốp, sau đó lập tức đứng dậy, vui vẻ nhìn Tiêu Lăng Hàn, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của hắn. Không ngờ, Tiêu Lăng Hàn hồi lâu cũng không có phản ứng mà bắt đầu một mình nghiên cứu trận pháp, Ân Thiên Duệ không khỏi lo trong lòng lắng.

Hắn giả vờ ho một cái, sau khi thu hút được sự chú ý của Tiêu Lăng Hàn, hắn mới nói: " Tiêu đại ca, không phải có nghi thức gì hay sao?"

"Nghi thức? Không có! Nhưng mà ta phải hạ cấm chế trên linh hồn của ngươi. Từ giờ trở đi, ngươi không được nói bất cứ điều gì về ta với bất kỳ ai. Cho dù có người muốn sưu hồn của ngươi, họ cũng sẽ không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về ta. Ngươi có bằng lòng không?" Tiêu Lăng Hàn đặt trận bàn khắc họa trên tay xuống, nhìn Ân Thiên Duệ, nghiêm túc nói.

"Được, được, tất nhiên là nguyện ý, chúng ta hãy bắt đầu ngay bây giờ đi!" Ân Thiên Duệ sốt ruột thúc giục.

Sở Mộ Thần ở bên kia càng thêm khó hiểu, Ân Thiên Duệ rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Những người khác đều sợ có người hạ cấm chế trên linh hồn của họ, tại sao hắn lại như vậy?

Một lúc sau, sau khi Tiêu Lăng Hàn hạ cấm chế, Ân Thiên Duệ cảm thấy trong linh hồn nhiều thêm một đồ vật gì đó, cảm giác bất an trước đó cuối cùng cũng biến mất.

" Thiên Duệ, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đi?" Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Ân Thiên Duệ tức giận nói.

"Được rồi, nhưng trước khi nói chuyện này, ta trước tiên muốn giới thiệu hai người. Đó là hai sư tôn của ta. Người thứ nhất là ta đã bái trong bí cảnh Tử Linh: Liễu Dịch Nhiên. Người thứ hai là đạo lữ của sư tôn ta, cũng chính là chủ nhân tiên vực Tử Linh: Chung Ly Cô Minh ." Ân Thiên Duệ nhìn hai người đang nhìn chằm chằm vào mình, chăm chú lắng nghe hắn nói, hắn cảm thấy có chút căng thẳng, sợ mình không thể giải thích rõ ràng.

Đạo lữ của sư tôn kia có thể gọi là nhị sư công nên mik gọi vậy nha cho dễ phân biệt

“Ta có thể ngồi xuống rồi lại nói chuyện được không?”

Thấy hắn đang định thao thao bất tuyệt, Sở Mộ Thần vội vàng thu dọn đồ ăn trên bàn, chậm rãi ngồi xuống nói chuyện.

Tiêu Lăng Hàn cũng lấy ra một ấm nước bắt đầu pha trà, sau đó hai người kiên nhẫn chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn.

Ân Thiên Duệ nhấp một ngụm trà, sau đó mới bắt đầu nói.

"Chuyện này bắt đầu từ nhị sư công của ta, hắn tu luyện Nhân quả vận mệnh, năm đó hắn không đồng ý thay đổi vận mệnh của hậu bối của một vị Tiên Tôn, nên Tiên Tôn đã bắt cóc sư tôn và uy hϊếp Chung Ly Cô Minh, nhưng việc sửa mệnh sẽ vi phạm lẽ trời, nếu thực sự làm như vậy, Chung Ly Cô Minh cũng sẽ mất đi một nửa cái mạng, vì vậy sau khi sư tôn biết được sự thật đã tự sát. Kể từ đó Chung Ly Cô Minh đầy oán hận và thề sẽ gϊếŧ vị Tiên Tôn đó để trả thù cho đạo lữ của mình. Kết quả là, vị Tiên Tôn kia đến tìm bạn tốt của mình, hai người họ cùng nhau vây công Chung Ly Cô Minh. Rõ ràng Chung Ly Cô Minh không phải là đối thủ hai người họ, nhưng sư tôn của ta không chỉ là Tiên cấp luyện đan sư mà còn là độc đan sư, nên Chung Ly Cô Minh đã dẫn hai Tiên Tôn đó đến nơi mà sư tôn thường luyện đan và để hai người bị trúng độc mà không hề hay biết, độc này không có thuốc giải, sau khi hai vị Tiên Tôn nhận ra mình nhất định phải chết, họ đã tự bạo muốn mang Chung Ly Cô Minh chôn cùng, nếu không có Thần khí hộ chủ, thì Chung Ly Cô Minh đã hồn bay phách tán từ lâu rồi.

"Vậy truyền thuyết về tím linh gạo nghe được từ Mạc huynh là đúng hay sai?" Tiêu Lăng Hàn càng tò mò về điểm này, nếu là như vậy thì tổ tiên Mạc gia ngay từ đầu đã bị lừa rồi.

" Tím linh gạo quả thực có thể tinh lọc linh căn, nhưng câu chuyện không phải như Mạc sư huynh kể. Sở dĩ có tin đồn như vậy là do Chung Ly Cô Minh cố tình thả ra một miếng mồi. Hắn muốn tìm một người có mệnh cách kỳ lạ để giúp đỡ mình trở lại Tiên giới, sau đó hắn sẽ biến cơ thể trở lại và hồi sinh lại sư tôn của ta."

"Trên thế giới này thật sự có biện pháp hồi sinh một người sao?" Sở Mộ Thần tò mò hỏi.

Tiêu Lăng Hàn cùng Ân Thiên Duệ nhìn nhau, nên nói cái gì đây, dù sao hai người đều biết Ân Tuyên là người trọng sinh, tương đương với một loại sống lại khác.

Về phần tình huống của Tiêu Lăng Hàn, hắn vẫn không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ai có thể khẳng định trên đời có người sống lại hay không.

"Hãy trân trọng cuộc sống! Tránh xa những ảo tưởng!" Tiêu Lăng Hàn vỗ vỗ bả vai Sở Mộ Thần, chân thành nói.

"Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, ta rất trân quý mạng sống của mình!" Sở Mộ Thần bị Tiêu Lăng Hàn nhìn dựng cả lông, lập tức trả lời.

"Thiên Duệ, tiếp tục đi!"

"Bởi vì Chung Ly Cô Minh tu luyện Nhân quả vận mệnh, nên hắn đã lộ mặt với tất cả chúng ta."

"Chờ một chút, ngươi nói mấy người? Bọn họ là ai?" Sở Mộ Thần hỏi, Nhân quả vận mệnh? Tại sao điều này lại giống với cách mà những người Thiên Cơ Các ở đại lục Thiên Lăng tu luyện!

"Chính là mấy người tiến vào cung điện bao gồm ta, Tiêu đại ca, anh ta, Vô Nhai, Huyền Ý. Vốn dĩ Sở sư huynh cũng sẽ bị truyền tống đến cung điện, nhưng nhị sư công lại nói ngươi đang tu luyện trên vách đá, vậy là hắn đã không truyền tống ngươi tới."

"Tại sao lại là chúng ta?" Tiêu Lăng Hàn nghi hoặc hỏi, vì cái gì người khác không có truyền tống đi vào?

"Bởi vì chúng ta ăn tím linh gạo a!"

"Ý của ngươi là nói, tím linh gạo ở thành Cốc Vũ là ngươi nhị sư công cố ý đem bán?" Tiêu Lăng Hàn buồn bực hỏi. Hắn vốn tưởng rằng mua tím linh gạo là kiếm được món hời lớn, làm nửa ngày hóa ra là người ta cố ý thả ra.

"Hehe... Tiêu đại ca, đừng tức giận. Nhị sư công của ta tuy có thể bói toán, nhưng hắn chỉ có thể tính được sự xuất hiện của người có duyên với hắn ở thành Cốc Vũ thôi. Những thứ khác đều không thể tính được, huống chi là tính quá khứ của ngươi, tương lai cũng càng không thể, ngươi đừng lo lắng." Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Lăng Hàn tối đen như mục, hiển nhiên là không vui, Ân Thiên Duệ vội vàng lên tiếng trấn an hắn.

"Vậy nhị sư công của ngươi đã nhìn thấy cái gì?" Lòng bàn tay Tiêu Lăng Hàn đổ đày mồ hôi, linh hồn của hắn phần lớn là đến từ Trái đất, người tên là Chung Ly Cô Minh này chắc sẽ cũng nhìn ra đi? Xem ra sau này hắn phải tránh xa những người này một ít, những người này quá tà môn, không biết khi nào mới có thể đào ra mười tám đời tổ tiên của mình, một chút riêng tư cũng không có.

"Nhị sư công nói rằng ta, đại ca, Vô Nhai, Sở đại ca kiếp trước đều có quan hệ sâu sắc với Tiêu đại ca, đến nỗi cho dù có luân hồi chuyển thế mấy lần, số mệnh của chúng ta vẫn có liên hệ với Tiêu đại ca. Nếu chúng ta không trở về bên cạnh ngươi, mọi người đều sẽ chết trẻ, hơn nữa còn sẽ chết rất thảm." Ân Thiên Duệ chậm rãi nói.

Ân Thiên Duệ nghĩ đến việc nhìn thấy kết cục của kiếp trước của mình trong ký ức của Ân Tuyên. Mạc Vô Nhai chết vì tâm ma kiếp bên trong khi thăng cấp Nguyên Anh kỳ, mà mình thì đan điền bị hao tổn, sau đó không lâu cũng sẽ chết, còn anh ình vốn dĩ thiên tư trác tuyệt cũng trì hoãn việc tu luyện vì tìm kiếm thuốc trường sinh cho mình, còn Sở Mộ Trần, có lẽ cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Đó là lý do tại sao hắn tin chắc vào những gì Chung Ly Cô Minh nói và chủ động nguyện trung thành với Tiêu Lăng Hàn. Quả nhiên, vào lúc cấm chế được tạo ra, hắn rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Huyền Ý thì thế nào? Sư công của ngươi nhìn thấy cái gì?" Tiêu Lăng Hàn khẩn trương hỏi, so với sợ người biết bí mật của mình, hắn càng sợ có người biết Thượng Quan Huyền Ý cũng là người trọng sinh.

Ân Thiên Duệ lắc đầu, tiếc nuối nói: “Tất cả những người có liên quan đến ngươi, những gì sư công thấy chỉ là một màu trắng xóa, không nhìn thấy được kiếp trước hay tương lai.” Rõ ràng chỉ có bốn người bọn họ liên quan đến Tiêu Lăng Hàn, tại sao Thượng Quan Huyền Ý cũng có liên quan đến Tiêu Lăng Hàn? Hắn vẫn còn nhớ lúc hỏi sư công, hắn chỉ cười thần bí và nói rằng sau này sẽ biết.

Tiêu Lăng Hàn nghe được câu trả lời này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là không nhìn ra thôi.

"Thiên Duệ, sư phụ của ngươi từng xem qua tương lai cho ta sao?" Sở Mộ Thần tò mò hỏi.

"Từng xem qua." Ân Thiên Duệ gật đầu, ánh mắt lộ ra một tia kỳ quái nhìn Sở Mộ Thần.

-------------- End chương 140 --------------