Chương 138. Sở Mộ Thần quy vị



Tiêu Lăng Hàn lấy rau ra, niệm một cái pháp thuật thủy hệ, rau liền sạch sẽ, sau đó đặt lên thớt, cầm dao cắt rau. Sau đó hắn đến bên bếp và cho một ít củi vào. Rồi dùng pháp thuật hỏa hệ, củi lập tức bốc cháy. Tiếp đó hắn vớt rau đã cháy trong nồi ra, rửa sạch nồi, cho dầu vào, cho rau vào xào chín, thêm muối. Ở chỗ Sở Mộ Thần chỉ có muối, không có gia vị khác, cuối cùng hắn đã làm xong, chỉ mất năm phút đồng hồ, Sở Mộ Thần xem đến hoa cả mắt.

"Được rồi."

Tiêu Lăng Hàn đặt đồ ăn lên bàn, nhìn Sở Mộ Thần hỏi: “Ngươi định chỉ ăn một món này thôi sao?”

"Ừ, đĩa này ta một mình ăn đủ rồi, Tiêu sư đệ, ngươi có muốn ăn thử một chút không?" Sở Mộ Thần bưng một bát cơm cho mình, quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Hàn hỏi.

Nhìn cơm chín trong bát của mình, Tiêu Lăng Hàn vội vàng lắc đầu cự tuyệt. Hiện tại hắn đang tích cốc, ăn hay không không quan trọng, nhưng khi nhìn thấy đồ trên bàn, hắn một chút thèm ăn cũng không có.

"Tiêu sư đệ nấu ăn rất ngon!" Sở Mộ Thần ăn đồ ăn hết lời khen ngợi, hắn không biết Tiêu Lăng Hàn học kỹ năng nấu nướng này ở đâu, tại sao đều là đồ như vậy mà mình với hắn nấu lại khác như trời với đất?

Mấy ngày nay không có tu vi, Sở Mộ Thần đều phải tự mình làm hết mọi việc, đối với hắn, một thiếu gia mười ngón tay chưa dính nước xuân, phải tự mình nấu nướng quả thực rất khó khăn. Khi nhìn thấy món cháo do Thượng Quan Huyền Ý nấu ở bí cảnh, hắn nhất thời cảm thấy một trận ghét bỏ, nhưng hiện tại hắn và Thượng Quan Huyền Ý có gì khác biệt đâu chứ.

Tiêu Lăng Hàn không có việc gì làm, đi tham quan động phủ một chút, trong động phủ không có gì giá trị, ngoại trừ linh khí nồng đậm, có thể hình dung như một căn nhà chỉ có bốn bức tường. Không, trong sân vẫn còn bốn chiếc ghế đá, một chiếc bàn đá vẫn chưa được dọn đi.

Nhìn những thứ còn sót lại trong động phủ, Tiêu Lăng Hàn thở dài: "Sở sư huynh, ngươi bị cướp sao? Trong động phủ của ngươi chẳng có gì vậy? Đệ tử thân truyền như các ngươi chẳng phải có người ở ngoại viện đến xử lý động phủ cho sao?"

"Để Tiêu sư đệ chê cười rồi, sau khi mọi người biết ta hiện tại là một kẻ vô dụng, không có tu vi, những người kia đều đã rời đi." Sở Mộ Thần bất đắc dĩ nói, trải qua lần đả kích này, hắn càng nhìn ra được thực lực rất quan trọng. Đáng tiếc hiện tại hắn là một kẻ vô dụng, dù có muốn cũng không thể tu luyện, loại cảm giác bất lực này khiến hắn có chút thất bại.

Trước đây hắn là thiên chi kiêu tử, kỳ tài tu luyện, bây giờ đan điền của hắn bị hư hại, trở thành một kẻ vô dụng. Giống như một bức tường bị mọi người đẩy xuống, bây giờ động phủ hắn ở chỉ có duy nhất mình hắn.

"Sở sư huynh, ngươi có từng nghĩ đến việc chữa trị đan điền của mình không? Nói thật, có người nhờ ta chữa trị đan điền của ngươi, ta cũng đã đồng ý rồi." Tiêu Lăng Hàn nhìn Sở Mộ Thần đối diện, khuôn mặt hắn có chút hốc hác, toàn thân vẫn bình thản, có chút suy sụp nhưng vẫn lạc quan đối mặt với mọi việc.

“Tiêu sư đệ thật sự có biện pháp chữa trị đan điền?” Sở Mộ Thần ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Hàn một lát, cố gắng nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn, phân biệt lời hắn nói là thật hay giả. Ngay cả thương hội Thiên Tinh cũng không có biện pháp chữa trị đan điền, Sở Mộ Thần không thể không nghi ngờ. Tuy không từ bỏ nhưng hắn sợ hy vọng càng nhiều thất vọng lớn.

"Đương nhiên là sự thật!" Tiêu Lăng Hàn gật đầu, khẳng định nói.

"Hắn đã trả giá cái gì?"

"Chuyện này ... ta không thể nói!"

Sở Mộ Thần: “…” Hôm nay chúng ta vô pháp trò chuyện!

Sở Mộ Thần như bị lâm vào cuộc chiến thiên nhân*, mặc dù hắn rất muốn chữa trị đan điền của mình. Tuy nhiên, hắn không muốn người khác trả giá cho mình, đặc biệt là người mình thích. Tiêu Lăng Hàn mặc dù không nói cho mình biết người đó là ai, nhưng hắn biết người đó nhất định là Ân Thiên Thịnh.

Lâm vào cuộc chiến thiên nhân*: ám chỉ việc con người khó đưa ra lựa chọn khi đối mặt với cám dỗ.

Dù sao Ân Thiên Thịnh là do chính mình cứu mạng, lúc ở bên ngoài rèn luyện, vô tình gặp được hắn bị một yêu thú cấp hai truy đuổi, tình cờ cứu được hắn bị thương nặng. Mình cứu hắn không phải vì muốn hắn báo đáp, mà bây giờ hắn quả thực đang báo đáp mình, vậy nếu mình nhận báo đáp của hắn thì sau này hai người còn có khả năng sao? Nhưng nếu mình chỉ là một người bình thường thì làm sao có thể xứng ở bên hắn đây?

"Này, tỉnh lại đi, ngươi đang rối rắm à? Rối rắm cái gì? Không tiếp thu được à?" Tiêu Lăng Hàn duỗi tay ra vẫy vẫy ở trước mặt Sở Mộ Thần, tò mò hỏi. Tên này sẽ không chết vì sĩ đấy chứ? Nếu đan điền của hắn không được chữa trị, mấy chục năm nữa hắn sẽ chẳng khác gì một cục đất, thật không biết hắn đang rối rắm cái gì!

"..."

"Sở sư huynh, ngươi muốn từ chối phải không? Ta quên nói cho ngươi quy tắc của ta. Một khi thỏa thuận đã thành công, muốn trở lại như ban đầu sẽ không được chấp nhận dưới bất kỳ hình thức nào." Tiêu Lăng Hàn nở một nụ cười với Sở Mộ Thần khiến hắn như đắm mình trong gió xuân, nhưng trong lòng lại suy nghĩ. Sao Sở Mộ Thần lại giống như nữ nhân vậy, nếu được thì nên sớm quyết định. Nếu lãng phí thời gian, mình không thể nói với hắn rằng kỳ thật Ân Thiên Thịnh cũng thích hắn, bảo hắn theo từ từ đuổi.

Khi Sở Mộ Thần nhìn thấy nụ cười của Tiêu Lăng Hàn, hắn không khỏi rùng mình, cảm giác mình đang bị tính kế.

"Không biết phương pháp chữa trị của Tiêu sư đệ có phải là đan dược không?"

"Là đan dược!"

"Đan dược nào có thể chữa khỏi đan điền?"

"Bổ Thiên Đan!"

"Bổ Thiên Đan, đan điền quả thật giống như trời, cái tên này rất thích hợp, nhưng vì sao ta chưa từng nghe thấy có người nói qua?"

" Này chỉ có thể thuyết minh là ngươi kiến thức hạn hẹp, ít thấy việc lạ!"

Sở Mộ Thần: “…” Bị xem thường!

"Nhưng mà, Bổ Thiên Đan để có thể khôi phục đan điền, ít nhất phải nửa năm."

"Ta có thể chờ được!" Sở Mộ Thần kiên định nói, không phải mới có nửa năm sao? Chỉ cần hắn có thể tiếp tục tu luyện, có đợi bao lâu không quan trọng.

"Đến lúc đó ngươi phải bắt đầu từ dẫn khí nhập thể đó."

"Có thể!"

Tiêu Lăng Hàn: “…” Trả lời dứt khoát như vậy, vì sao không rối rắm một chút đâu?

"Kỳ thật ta cũng có một loại đan có thể khôi phục ngươi trở về Kim Đan kỳ."

"Ngươi muốn ta làm cái gì?" Sở Mộ Thần cảnh giác nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn biết trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.

"Cũng không có gì, ta cần người trung thành với ta, không phản bội, không cần tùy thời đợi mệnh, chỉ là khi ta cần ngươi làm việc gì, ngươi phải giúp đỡ ta vô điều kiện. Đương nhiên, ta sẽ không để ngươi làm điều gì trái đạo đức, ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng, sau đó cho ta một câu trả lời, ta về trước."

Tiêu Lăng Hàn đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài, Sở Mộ Thần đột nhiên nói: "Tiêu sư đệ, ta đồng ý."

"Ngươi không muốn suy nghĩ nữa sao?" Tên này vừa rồi tựa hồ không muốn chữa trị đan điền của mình, sao bây giờ lại dứt khoát hăng hái như vậy?

"Sở Mộ Thần ta, xin thề từ nay về sau sẽ trung thành với Tiêu Lăng Hàn, cả đời này sẽ không bao giờ phản bội hắn." Sở Mộ Thần giơ ba ngón tay lên trời thề.

Bình thường gia tộc lớn sẽ bồi dưỡng người trung thành với mình, so với tu sĩ không có tự do trong gia tộc, đi theo Tiêu Lăng Hàn sẽ tự do hơn rất nhiều. Sở Mộ Thần mặc dù sinh ra trong một thế gia, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy mình cao siêu hơn người khác, hơn nữa nếu hắn không nhìn lầm, Ân Thiên Thịnh cũng đã nguyện trung thành với Tiêu Lăng Hàn. Hai người nguyện trung thành với một người, không sợ ở trong tương lai họ là hai phe đối lập.

Sau đó, Tiêu Lăng Hàn cũng hạ cấm chế trên linh hồn Sở Mộ Thần, nhưng cũng không lập tức đưa cho hắn đan dược chữa trị đan điền. Bởi vì nếu chữa trị đan điền, hắn sẽ lập tức nghênh đón lôi kiếp, hơn nữa còn cần rất nhiều linh thạch, hiện tại hắn rất nghèo, không xu dính túi a.

Mặc dù Tiêu Lăng Hàn lợi dụng lúc người khác gặp nguy của để thu nhận nhưng sâu trong tâm hồn vẫn luôn có một âm thanh nói với hắn rằng hắn phải nhận những người này, đương nhiên còn có Ân Thiên Duệ. Nhưng hiện tại hình như Ân Thiên Duệ cũng không có việc gì cần giúp đỡ, chỉ có thể chờ xem có cơ hội thích hợp hay không.

Kỳ thực Tiêu Lăng Hàn không muốn tiếp nhận bất cứ ai, hắn tự mình tu luyện không phải là tốt sao? Khi chiến đấu, nếu thực sự không thể chiến đấu thì có thể bỏ chạy, còn thở là còn gỡ. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn luôn có một giọng nói thúc giục hắn, nếu hắn không tiếp nhận bọn họ, vận mệnh cuối cùng của bọn họ sẽ không tốt lắm, hơn nữa sau này hắn còn cần sự giúp đỡ của bọn họ.

Sau khi Tiêu Lăng Hàn gặp Ân Thiên Duệ lần đầu tiên, tối ngủ hắn đã mơ thấy một con thần thú Bạch Trạch; sau khi gặp Mạc Vô Nhai, hắn lại mơ về thần thú Kỳ Lân; sau khi gặp Sở Mộ Thần, ban đêm mơ hắn lại mơ thấy một cái đàn cầm; đến Ân Thiên Thịnh, ban đêm lại mơ thấy một thanh kiếm. Ngoài ra, sau khi nhìn vào Lưu Ảnh Thạch của cha mẹ, hắn đoán rằng bốn người này chắc chắn kiếp trước có mối quan hệ sâu sắc với mình, nếu không thì hắn sẽ không gặp phải những giấc mơ kỳ lạ như vậy.

Tiêu Lăng Hàn là một người xuyên không, hắn tin vào linh cảm về sự xuất hiện bí ẩn này.

Người duy nhất ngoài ý muốn chính là Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn có cảm giác, hắn có thể gặp được Thượng Quan Huyền Ý nhất định là bởi vì Thiên Đạo của tiểu thế giới này đã nhúng tay vào. Về phần vì sao Thiên Đạo can thiệp, hắn hẳn là sẽ sớm biết nguyên nhân cụ thể thôi, hắn có linh cảm chỉ cần đến Thiên Lăng đại lục, rất nhiều bí ẩn sẽ được giải đáp.

Trong không gian Long Ngọc, Ân Thiên Thịnh đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng vàng. Hắn cầm phi kiếm trong tay và định chém ra một chiêu, nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai hắn. "Dừng lại, nếu dám vung kiếm này, trước tiên lấy một triệu linh thạch hạ phẩm." Một triệu! Trong đầu Ân Thiên Thịnh lập tức bị ba chữ này chiếm giữ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy, tay cầm kiếm siết chặt, sợ mình lại không cẩn thận vung kiếm.

Tiêu Lăng Hàn vừa tiến vào không gian liền nhìn thấy Ân Thiên Thịnh đang chuẩn bị vung kiếm, suýt nữa bị dọa chết. Vị trí trước mặt Ân Thiên Thịnh lại là một dược điền, nếu hắn chém nơi này, linh quả và linh thảo mình trồng sẽ phải nói lời từ biệt. Cũng may mình kịp thời ngăn lại, nếu không mình sẽ tiễn Ân Thiên Thịnh đi chầu ông bà ông vải mất.

Không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, Tiêu Lăng Hàn tóm lấy Ân Thiên Thịnh, mang hắn rời khỏi không gian. Hắn có thể nhìn thấy trong mắt Ân Thiên Thịnh lóe lên, rõ ràng là hắn muốn tìm người chiến đấu. Xem ra hắn đã thu hoạch được rất nhiều, đáng thương chính mình, chủ nhân của không gian này, lại không có được gì, chỉ có thể trồng linh thảo, ăn một ít linh quả.

Phát hiện đã đổi vị trí, Ân Thiên Thịnh lập tức sáng mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn, nhìn kiếm trong tay mình. Háo hức nói: "Tiêu sư đệ, chúng ta tỷ thí đi”

“Ngươi xác định muốn dùng kiếm trong tay đối phó ta?” Tiêu Lăng Hàn cười như không cười nhìn Ân Thiên Thịnh, ánh mắt không thiện cảm nhìn về phía phi kiếm trong tay hắn.

------------- End chương 138 -------------