Chương 18: Thêm một cái dị năng cấp D

Hơn 40 phút sau, đám người Hạ Duy đã đưa Triệu Đồ Sơn đến trước cửa một căn nhà bình thường trên hẻm 3022.

Xe vừa dừng lại, Thạch Sang và Khương Đình đã mau chóng tháo dây ràng giữa xe của Hạ Duy và xe của Triệu Đồ Sơn ra.

Xe của Hạ Duy bị va đập không nhẹ, xem ra phải đi một chuyến đến trung tâm bảo trì.

"Tạm biệt nha ông già!" Đàm Việt tỏ thái độ vô cùng luyến tiếc nói "Lần sau gặp lại tôi tiếp tục nói cho ông nghe về thế giới giang hồ hiểm ác!"

Triệu Đồ Sơn "..."

Hạ Duy cười cười, cũng không ngăn Đàm Việt làm bừa lại, mà nói với Triệu Đồ Sơn: "Giữ gìn sức khỏe"

Triệu Đồ Sơn lúc này tâm trạng không tệ, thuận miệng nói:

"Cậu cũng nhớ giữ gìn sức khỏe. Nếu muốn đầu óc không bị trống rỗng, thì hãy động não nhiều lên!"

Một câu, hai ý.

Hạ Duy hơi gật đầu, mang theo Đàm Việt và đám người rời đi.

Thấy xe đã đi xa, lúc này Triệu Đồ Sơn mới gõ cửa. Một lúc sau, một người đàn ông trung niên hấp tấp chạy ra.

"Ông Đồ à... Sao ông tới nhanh vậy? Nãy ông mới vào tỉnh mà"

"Haha... " Triệu Đồ Sơn cười rộ lên "Gặp mấy người trẻ tuổi, đi nhờ chiếc Ferrari~ Có gì đâu..."

Người đàn ông trung niên cười khổ một tiếng, nói:

"Ông mà cũng để ý Ferrari à"

"Nghe đồn trăm tỉ chứ có ít gì"

"Đừng đùa, bọn chúng có vấn đề gì sao?"

"Có thì cũng có một chút" Triệu Đồ Sơn trầm ngâm nói "Tôi gặp một đệ tử của Diêu Phù, gặp một thằng nhóc rất thích hợp đi lính, gặp một tên thiếu gia giấu tài, còn có 1 dị năng giả nhưng cấp bật không cao, chắc là cấp F..."

"???"

Này là một chút?

Quá nhiều chút rồi ấy chứ!

"À mà..." Triệu Đồ Sơn vỗ tay một cái, dường như nhớ ra gì đó, vui mừng nói "Hình như còn có cái thiên tài luyện võ, nhưng đứng xa quá không nhìn kỹ. Nghe thằng ranh con kia nói tên là Thạch Sang"

"Họ Thạch à?"

"Không rành, vào trong rồi nói!"

"Ừ ừ... Vào trong uống miếng nước. Tôi với ông nói chính sự!"

Người đàn ông trung niên này không ai khác chính là Trương Lập Thành. Mà đường xá xa xôi từ một tỉnh vùng núi đi xuống tỉnh thành phố - Triệu Đồ Sơn mang đến cho Trương Lập Thành là nguyên bộ kế hoạch Mộng Ảo Không Gian. Cái tên siêu cấp low này chính là Triệu Đồ Sơn thức trắng đêm nghĩ ra.

Sau khi Triệu Đồ Sơn vào trong nhà ngồi xuống đàng hoàng, Trương Lập Thành mới thần bí hề hề hỏi:

"Đồ đâu?"

"Trong giỏ đệm, tiền đâu?"

"Trong thẻ"

"Tôi đếm đến ba, chúng ta một tay giao tiền một tay giao hàng"

"..."...

Mẹ nó, làm giống như cái giao dịch ngầm!

Ai không biết còn nghĩ hai người đang trao đổi sổ tay vào tù đây.

Triệu Đồ Sơn chầm chậm lấy ra một viên đá bằng bàn tay màu nâu có khắc hoa văn kì quái. Không phải trận pháp kiểu bát quái, nhìn giống như phù văn của phương Tây nhiều hơn.

Trương Lập Thành vừa thấy liền kích động hỏi:

"Cái này dùng như thế nào?"

"Đây là phiên bản đầu tiên, khá phức tạp, phải tự tay tôi điều khiển" Triệu Đồ Sơn lắc đầu nói

"Cũng đúng!" Trương Lập Thành gật gù "Nhưng nếu lần này thành công, phía trên sẽ phát xuống thêm rất nhiều kinh phí"

"Mong là vậy. Có điều chỉ Mộng Ảo không gian thôi chưa đủ... Chúng ta thật sự cần một pháp môn tu luyện chính thống a~ "

Trương Lập Thành nghe vậy cũng hơi thở dài.

"Phải rồi? Diêu Phù đâu?" Triệu Đồ Sơn hỏi

"Đi mất rồi. Nhưng nó nói là trước khi khởi động kế hoạch nó sẽ về."

---/---

Hạ Duy lúc này đang ở trung tâm bảo trì xe, nghe giám đốc nói luyên thuyên một đống thuật ngữ. Thỉnh thoảng Đàm Việt thay hắn đáp lời.

Hắn đang nghĩ đến lời nói của Triệu Đồ Sơn. Hiện tại tinh thần lực của hắn đang dần khôi phục, nhưng rất chậm chạp.

Động não sao?

Làm gì để động não đâu?

Này không phải đang động não à?.

Này mẹ nó chính là đang động não!

Nghĩ một lúc, hắn quyết định lấy điện thoại ra. Chơi game cũng tính là động não đi? Nhưng hắn không phát hiện lúc chơi game tinh thần lực cũng không khôi phục bao nhiêu.

Mặc kệ, trước tiên đánh thử một ván caro với máy. Chọn mức độ? Khinh thường ai vậy, tất nhiên là khó nhất!

Lát sau, quả thật cảm giác được chút gì đó khác biệt.

"Anh Duy, giám đốc Công nói ít nhất phải 5 ngày nữa mới làm xong "Đàm Việt lo lắng nói "Nhưng 2 ngày nữa.."

"Không sao, tao hết hứng thú với tốc độ rồi"

"Không phải anh thích chạy nhanh sao?"

"Đàn ông đôi khi phải chậm lại, mày hiểu không?"

Dù sao đã mời được Dương Xỏ, Hạ Duy cảm thấy không cần tới một tên gà mờ như mình thêu dệt cho thêm chuyện.

Cuối cùng, hắn mang Đàm Việt và đám người Chianti đi ăn cơm. Bọn họ đã theo hắn vất vả một ngày, nên được hưởng thêm đãi ngộ.

Hừm, chọn bừa cái nhà hàng năm sao nào đó đi.

Trên đường đi, hắn liên tục đánh caro, hết ván này đến ván khác. Đánh một hồi thấy nhàm chán, hắn chuyển sang chơi online, đánh với người thật.

Tính ra hắn cũng rất có thiên phú chơi caro, chẳng mấy chốc tỉ lệ thắng cao hơn 80 phần trăm. Trong lúc chơi, hắn còn gặp được một kẻ rất thú vị. Lần nào người nọ thua cũng không phục, yêu cầu hắn mở ván mới.

Thỉnh thoảng trong lúc đánh, đối phương còn gửi cả đống icon làm hắn phân tâm.

Hắn khinh thường hừ một tiếng, đánh xuống dấu X, lại một hàng năm dấu X nữa được nối liền.

Bên kia dường như rất bất lực, gửi một hàng chữ tỏ thái độ "Hôm nay chưa ăn cơm no, ngày sau tái chiến" Hắn đọc xong, thấy vui vui trong lòng. Dùng trí thông minh đánh bại người khác chính là sung sướиɠ như vậy!

Bất chợt, một thông tin xẹt qua đầu. Hạ Duy thử cảm nhận luồng thông tin đó, hắn kinh ngạc đến ngây người.

Hắn! Có thêm một dị năng cấp D!

Quá đột ngột, không hề có sự chuẩn bị, không hề có biến cố, không gì cả. Chỉ chơi mấy ván caro, chơi ra một dị năng cấp D.

Dị năng này liên quan trực tiếp đến cờ caro. Không cần biết đối phương là ai, chỉ cần Hạ Duy lấy dụng cụ chơi caro ra, đối phương lập tức sẽ cùng hắn chơi.

Sơ qua có vẻ dị năng này rất gà. Muốn chơi caro với người khác, không cần dị năng cũng có thể làm được.

Hạ Duy lâm vào trầm mặc.

Hắn đang giả thiết.

Nếu có một cường giả cấp A muốn gϊếŧ hắn. Hắn vung tay một cái, lấy giấy bút ra, đại não người đó lập tức bị ngưng trệ, ngồi xuống hoà hoà khí khí cùng hắn chơi caro.

Lúc đó chỉ cần Đàm Việt cầm đao lên, bổ xuống, cấp A đó lập tức dữ nhiều lành ít.

Dị năng hệ khống chế, khủng khϊếp như vậy!

So với trọng lực hệ còn kinh khủng hơn rất nhiều lần. Ví dụ, người trúng trọng lực hệ công kích cùng lắm là chậm lại vì hoạt động nặng nề, có thể phản kích. Nhưng người được Hạ Duy "mời" chơi caro chỉ có thể toàn tâm toàn ý chơi caro, không hề chống cự!

Suy diễn đến đây, Hạ Duy hít vào một ngụm khí lạnh. Cảm thấy bản thân vi diệu lên rất nhiều.

Tuy vậy, hắn biết rõ dị năng này chỉ có thể áp dụng trong trường hợp hắn cùng đồng bọn đi đánh hội đồng kẻ địch. Khi hắn lẻ loi đối diện với ai đó, hẳn là sẽ bị tinh thần lực cạn kiệt mà chết không thể nghi ngờ.

Vì vậy, nên tránh xa nhân vật chính vẫn phải tránh xa nhân vật chính. Không để bản thân rơi vào tầm ngắm, không để ngộ thương.

Cùng lúc đó, ở một nơi xa cách thành phố A hơn nghìn cây số, một cô gái hừ hừ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên giường. Nhìn vài giây, cô tiến tới muốn cầm lên, lại bỏ xuống, lùi ra xa, ôm gối, tức!

"Tại sao luôn thua người này a a a"