Chương 14: Dương Xỏ

Hiện tại, Hạ Duy không xử dụng được dị năng của mình vì tinh thần lực đã tiêu hao quá độ. Để đảm bảo an toàn, hắn đã để 3 người vệ sĩ đến bệnh viện bằng thời gian ngắn nhất.

Ba người vừa đến, hình thái ban đầu của trùm phản diện đã hiện ra trước mắt hắn.

Đó là tổ hợp hai nam một nữ vô cùng thần kì. Họ không mặc đồng phục gì cả, dép dưới chân cũng là dép lào, hai tay trống trơn, không có ba ton hay súng điện gì. Một người nam còn nhuộm tóc màu xanh biển.

Nhìn sơ qua còn tưởng là đám bạn nhậu của hắn.

"Xin chào, tôi tên là Mỹ Linh. Anh có thể gọi tôi là Chianti!" Người nữ chủ động chào hỏi với Hạ Duy.

Vẻ ngoài của cô đúng như tên mình, xinh đẹp và hoạt bát. Còn biệt danh Chianti thì rất quen tai, hình như hắn đã từng nghe qua ở đâu đó. Nghĩ mãi không ra, hắn quyết định không nghĩ nữa.

Ngầu là được.

Hai người còn lại cũng góp lời:

"Tôi là Sang" Thạch Sang nói

"Tôi là Khương Đình"

Khương Đình chính là người nhuộm tóc xanh nước biển.

Hạ Duy nhìn họ trầm ngâm một chút, nghiêm túc hỏi:

"Ám hiệu là gì?"

Chianti "..."

Thạch Sang "..."

Khương Đình "..."

Mẹ nó, ai biết ám hiệu là gì. Trước đó Trần Trung Nguyên mời bọn họ đến cũng không có nhắc.

Mà người nào quy định gặp mặt thân chủ phải có ám hiệu vậy?

"Theo từ điển tiếng Việt, ám hiệu là những dấu hiệu bí mật để liên lạc với nhau giữa những người cùng tổ chức" Chianti đáp

Hạ Duy giơ ngón cái lên. Phản ứng của cô rất nhanh, xem như vượt qua điều kiện của hắn. Điều kiện của hắn thật sự không cao, IQ bình thường là được. Hắn sợ nhất là chọn trúng người bị nhược trí, thấy Lâm Thiên mà bất chấp nhào lên.

Hốt xác không kịp.

---/---

Mấy ngày sau, Hạ Duy xuất viện.

Biết sao được, từ khi có vệ sĩ, mấy y tá xinh đẹp ít xuất hiện hẳn đi. Muốn ăn cơm uống nước gì Thạch Sang là người xung phong nhận việc đi trước.

Tuy không có việc gì làm, ngắm Chianti cũng không tệ. Tuy dáng người có hơi gầy, nhưng mà thần thái quá tốt.

Chủ yếu là hắn sợ lại đυ.ng phải Tô Ngọc Châu. Đã nói là tránh xa ra thì phải tránh xa ra, không ỡm ờ, không viện cớ.

Thạch Sang chủ động đi làm thủ tục xuất viện, Chianti đi chuẩn bị xe. Trong chốc lát chỉ còn lại Hạ Duy và Khương Đình.

Khương Đình lạnh lùng ít nói, đứng yên như bức tượng. Thỉnh thoảng mỏi quá, hắn đi vài bước, lại đứng im bất động. Hạ Duy muốn nói gì đó, cuối cùng quyết định không nói gì hết.

Cứ như vậy, hơn nửa tiếng sau, Chianti trở lại, hơn 1 tiếng sau, Thạch Sang cũng trở lại. 4 người cùng nhau đi.

Điểm mà Hạ Duy muốn đến nhất là nhà của mình. Nghe đồn đó là một căn biệt thự rộng lớn theo phong cách hiện đại, đầy đủ tiện nghi, có hồ bơi và thảm cỏ.

Phải mở party!

Nước mát, âm nhạc, mỹ nữ, rượu! Như thế tốt biết bao!!!

Cuộc sống của phú nhị đại đâu phải đeo bám một nữ tổng giám đốc lạnh lùng và bị một tên vũ phu khinh bỉ.

Nói đến party, phải nói đến *#@. Không biết hắn đã đổi thành tên gì. Gọi *#@ thêm mấy chương nữa là thành danh luôn.

Vừa nhắc xong, *#@ đã gọi điện đến. Hạ Duy không nhanh không chậm bắt máy.

"Đại ca, em đến bệnh viện rồi. Anh đâu?" Hoang mang.jpg

"..."

Sớm không đến, muộn không đến, đợi hắn vừa rời khỏi liền đến. Thằng đàn em này khí vận có hơi không ổn lắm.

"Mày đổi tên chưa?"

"Dạ rồi. Đàm Việt ạ!" Đàm Việt nơm nớp lo sợ nói. Sợ Hạ Duy lại không thích, đổi nữa sớm muộn cũng bị lão cha đánh chết.

Nhớ lại chuyện hôm trước trộm sổ hộ khẩu bị phát hiện mà kinh. May mà có mẹ và bà nội cản lại, nếu không là hắn bị đập gãy chân rồi.

"Tên cũng được. Giờ mày chạy tới nhà tao đi, tao xuất viện rồi"

"Dạ"

Tắt điện thoại, Hạ Duy nhìn qua cửa sổ, ghi nhớ một chút đường về nhà. Hắn còn lên google map đánh dấu tuyến đường. Sợ bản thân quên mất không có lý do chính đáng.

Rất nhanh đã đến một khu toàn biệt thự cao cấp.

Hạ Duy hài lòng nhìn ngắm khắp nơi. Cuối cùng tầm mắt hắn dừng lại ở cửa nhà mình. Từ nước sơn đến cây cây, không một chút tì vết nào. Thủ phú thành phố A có khác.

Sau khi sắp xếp phòng nghỉ cho Chianti, Thạch Sang và Khương Đình. Hạ Duy chính thức về phòng ngủ của mình. Hắn muốn thông qua phòng ngủ tìm kiếm các manh mối hữu hiệu về thông tin của bản thân như sở thích, phong cách...

May mà cốt truyện bắt đầu không bao lâu, hắn vẫn còn là một con nhà giàu bình thường như bao con nhà giàu khác. Không sợ bản thân làm ra thay đổi quá lớn.

Một lát sau, Đàm Việt đến.

Hạ Duy tò mò nhìn tên đàn em này của mình. Biết rõ hắn ta là một thành phần bất hảo nên Hạ Duy đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Vậy mà khi nhìn thấy vẫn không trách khỏi kinh ngạc.

Trước tiên, tiêu chí không thể thiếu là tóc vàng. Tiếp theo là combo đinh tán khắp người. Cộng thêm cái hình xăm tôn giáo thiểu số nào đó có vẻ là thần bí.

Nếu Khương Đình là tuổi trẻ phản nghịch, thì Đàm Việt chính là con nít ranh.

Dù sao cũng là đàn em mình~

"Tao muốn mua xe. Mày có đề cử gì không?" Hạ Duy hỏi Đàm Việt.

Đàm Việt lần lượt nhìn Chianti, Thạch Sang và Khương Đình. Một cảm giác nguy cơ xông lên não. Hắn phát hiện vị trí đệ nhất đàn em của mình đang gặp uy hϊếp!

Ngay lập tức, Đàm Việt tăng lên khí thế của mình, trịnh trọng nói.

"Anh Duy, chiếc Ferrari XXX gặp vấn đề gì sao? Còn mấy ngày nữa là đến ngày hẹn rồi. Bây giờ anh đặt xe khác chỉ sợ là không kịp"

"???"

Hẹn gì nữa? Hẹn Dương Xỏ? Dương Xỏ không phải nam sao? Mẹ nó rốt cuộc là chuyện khó lường gì???

"Chiếc đó không có vấn đề, tao muốn mua một chiếc thông thường thay đi bộ thôi"

"À, thì ra anh muốn xe thường. Làm em giật mình. Mấy chiếc trong gara của anh hiện tại thật đúng là không bình thường chút nào"

Đm. Trong gara có mấy chiếc lận à?

"Thôi bỏ đi, nói chuyện của Dương Xỏ. Mày chuẩn bị sao rồi?"

Nghe đến đây Đàm Việt như được dịp thể hiện năng lực dàn xếp của bản thân. Hắn hớn hở nói:

"Đã làm ổn thoả! Đảm bảo cuộc đua 3 ngày nữa chúng ta sẽ thắng chắc!"

"???"

Mẹ nó, dính tới đua xe luôn?

U là trời, chưa nghe qua nhanh một giây là gây một tay nạn sao? Chưa nghe qua đua xe đường phố là bố tử thần sao? Chưa nghe qua tốc độ 100 cây chuối trên giờ? Chưa nghe qua cúp lư hương?

Thế giới này thật cmn đúng là chưa nghe qua.

Nhưng mà ngẫm lại... Hơi bị kí©h thí©ɧ là sao ấy nhỉ?

"Hừm, mà tìm hiểu bên đối thủ cử ai chưa?" Mặc dù trong lòng đã siêu cấp kinh ngạc vì chuyện này. Thế nhưng Hạ Duy vẫn bình tĩnh làm ra vẻ mà hỏi tiếp.

"Là Đỗ Mạnh Nhiên! Vừa hay là đối thủ một mất một còn với Dương Xỏ"

"Vậy thì trận này mình không nắm chắc mấy"

"Cái này anh cứ yên tâm, Dương Xỏ đảm bảo với chúng ta hôm đó Đỗ Mạnh Nhiên sẽ không tới. Xem xem những tay đua quèn của thằng Khang có trụ được không"

Thằng Khang lại là thằng nào nữa?

Nghe qua giống như là đối thủ lâu năm của bản thân, Hạ Duy âm thầm tính toán. Đây chắc là tụ tập đua xe đánh cược bình thường. Với những người như hắn, ở cấp bậc này, có lẽ là có trường đua hẳn hoi, không phải lấn chiếm lòng lề đường.

Nhưng mà Dương Xỏ đã chắc chắn làm cho Đinh Mạnh Nhiên không tới được, này là vấn đề pháp luật rồi.

"Dương Xỏ định làm gì? Mày biết rõ không?"

"Em nghe hắn ta bảo là chia một nửa thù lao cho đối phương"

"Vậy thì được. Tao không muốn dính tới mấy chuyện ăn cơm tù. Mày mà không trông chừng kỹ là tao xử mày trước!"

"Dạ dạ..."