Chương 47: Không muốn nói chuyện công bằng gì đó với bọn họ

“Lê Nhân, thả Tô Tô của tôi ra.” Thủy Dao giật lấy con rắn trong tay cô, có chút tức giận trừng cô: “Tôi đã vứt hết sách vở của cô đi rồi, sau này đây sẽ là ổ của Tô Tô nhà tôi.”

Lê Nhân nhíu mày: “Cẩu Đản, nói cho cô ta biết, mày là Cẩu Đản của ai.”

Xì xì xì ___

“A!”

Hoàng Kim Mãng vừa nghe thấy vậy, cắn một miếng trên tay Thủy Dao, sau đó trườn đến quấn vào tay Lê Nhân, cọ cọ tay áo của cô.

“Cô”

“Dao Dao!” Nghe thấy tiếng hét của cô ta, bạn của cô ta vội chạy đến, nhìn tay cô ta bị rắn cắn, đồng loại hét lên.

“Mau đến phòng y tế đi!”

Nhóm người bọn họ luống cuống đưa cô ta đến phòng y tế.

Lê Nhân xoa xoa lỗ tai, cô thật sự không thể chịu nổi đề-xi-ben của những người này.

Cô ngáp một cái: “Cẩu Đản, lát nữa bọn họ nói mày là do tao nuôi, mày biết nên làm thế nào rồi chứ?”

“Xì xì xì ___” Rắn nhỏ đung đưa đầu.

“Rất tốt.” Khóe miệng Lê Nhân khẽ nhếch lên, cô phát hiện từ khi mình làm khế ước với Tiểu Thấu Minh, vậy mà cô có thể đoán được ý của những động vật này.

Giống như tự nhiên cô hiểu được ngôn ngữ của động vật vậy. Có điều cô không được cao cấp như vậy, cô chỉ có thể hiểu được ý nghĩa, không thể nghe được lời nói của bọn nó.

Lê Nhân nhìn Tiểu Thấu Minh đang cúi đầu, có chút buồn cười: “Tiểu Thấu Minh đừng tức giận, đợi tao tra từ điển, tao sẽ đặt cho mày một cái tên siêu ngầu luôn.”

Nó dịch chuyển cơ thể, biểu thị không muốn quan tâm đến người chủ nhân này.

Đột nhiên đổi tên cho nó, nó cũng không biết rốt cuộc nó tên là gì nữa.

“Bạn học Lê Nhân, em ra đây một chút.” Giáo viên chủ nghiệm đứng ở cửa, dáng vẻ kìm nén cơn tức giận.

Lê Nhân chậm rãi đứng lên: “Cô đến ra mặt giúp em sao?”

“Ra mặt? Bạn học Thủy Dao bị con rắn mà em nuôi cắn rồi. Em theo cô đến văn phòng hiệu trưởng nói đi. Đừng nói cha em là bang chủ Lam Diễm, cho dù là tổng thống đến đây, em cũng phải có một lời giải thích.”

“Ồ.” Lê Nhân đút hai tay vào túi, Cẩu Đản Tử đã chuồn đi rồi. Lúc này cô rất bình tĩnh rời đi cùng giáo viên chủ nhiệm.

Những bạn học khác đều ngạc nhiên: “Đây thật sự là Lê Nhân sao?”

“Chắc là tớ bị mù rồi.”

“Nghe nói việc Tiêu Tiêu chuyển trường cũng là do Lê Nhân hại đấy.”

“Lê Nhân đáng sợ như vậy sao? Cô ta không phải vẫn là người nhỏ bé như vậy sao.”

“Ai biết được chứ, các cậu không nhận ra tính cách của cô ta thay đổi rồi sao?”

“Thật sự là như vậy.”

....

Khi Lê Nhân đến văn phòng hiệu trưởng, bên trong đã truyền đến tiếng khóc lóc của Thủy Dao và mấy bạn học.

Bọn họ đang tố cáo hành vi ác độc của Lê Nhân cô.

“Cô ta nhét rắn vào trong ngăn bàn cháu.”

“Cháu muốn bảo cô ta lấy đi, thì con rắn cắn cháu.”

“Cậu à, thật sự không phải lỗi của cháu. Lê Nhân cũng không phải không biết chuyện trường học không cho phép mang thú cưng đến trường. Cô ta đang cậy mình là đại tiểu thư của Lam Diễm, cho nên mới quá đáng bắt nạt người khác như vậy, không đặt quy tắc trường học vào trong mắt. Cậu à, cậu không chỉ phải trút giận cho cháu, mà còn phải đuổi học Lê Nhân nữa. Cô ta thật sự quá kiêu ngạo rồi!”

“Đúng vậy hiệu trưởng, bọn em có thể làm chứng, thật sự không phải là lỗi của Dao Dao.”

“Cậu à, cậu nhất định phải giúp Dao Dao lấy lại công đạo. Hu hu, nếu như mẹ nhìn thấy Dao Dao thế này, nhất định sẽ phát bệnh...”

Hiệu trưởng là cậu của Thủy Dao sao?

Đôi môi đỏ mọng của Lê Nhân nhếch lên một tia mỉa mai, trên đời này thật sự không có nhiều chuyện công bằng mà.

Nếu là Lê Nhân trước đây, bị rắn dọa, bị rắn cắn.

Có lẽ bọn họ sẽ một mực nói rằng là rắn của Lê Nhân nuôi tự cắn chính mình, không có liên quan gì đến bọn họ.

Mà Lê Nhân chỉ biết khóc, ngậm đắng nuốt cay.

Bị đuổi học, gánh tội thay, bị mọi người cười nhạo.

Xã hội này thật sự không có thứ gì là công bằng ....

Cho nên, cô cũng không muốn nói chuyện công bằng với bọn họ.

Giáo viên chủ nhiệm ở phía sau cô rống lên một câu: “Lê Nhân, em đứng đây làm gì? Làm sai không dám vào sao?”