Chương 46: Rốt cuộc mày muốn tao gọi mày là gì

Vật nhỏ lắc lư cơ thể, sau đó co lại thành một cục, giống như đang tức giận vậy.

Lê Nhân cảm thấy thú vị, chọc cơ thể nó: “Mày muốn gọi là gì?”

Nó chuyển động cơ thể, biểu thị không muốn quan tâm đến cô.

“Vậy gọi mày là Tiểu Thấu Minh trước nhé, tạm thời tao thật sự không thể nghĩ ra được cái tên nào thích hợp hơn.”

Lúc này nó mới bung cánh hoa ra, đung đưa tiếp tục ở trên ngón tay cô.

“Mày vậy mà lại thích cái tên Tiểu Thấu Minh sao?” Lê Nhân bật cười: “Vậy gọi mày là Tiểu Thấu Minh đi.”

Nhìn thấy nó không phản bác, cô cũng cảm thấy yên tâm.

Cái tên này... Mặc dù tùy ý, nhưng người chủ nhân là cô vẫn rất nghiêm túc.

“Vậy khi tao tu luyện sẽ nhờ vào mày rồi.” Lê Nhân nhắm mắt lại, cô nạp đầy năng lượng vào trong cơ thể trước, như vậy khi luyện tập cơ thể cũng sẽ không quá mệt mỏi.

...

Ngày hôm sau.

Lê Nhân thu dọn một chút rồi định đi học, chuyện của Bang Lam Diễm cô đều giao cho đám đàn em xử lý rồi.

Cô tuyệt đối không thừa nhận rằng mình muốn trở thành bà chủ không làm việc gì chỉ sai khiến người khác.

Cô chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống vườn trường của thiếu nữ như hoa một chút thôi.

Dù sao đời trước cô cũng chưa từng trải nghiệm qua.

Khi lái xe đến trường học, bảo vệ không để cô vào. Nếu không phải xác nhận ba bốn lần thẻ học sinh này, anh ta thật sự không tin người này vậy mà lại là Lê Nhân.

“Xem đủ chưa?” Gương mặt Lê Nhân lạnh lùng, đôi con ngươi màu tím của cô nhìn anh ta, trong ánh mắt nhàn nhạt đó mang theo vẻ không vui.

“Đây ....” Anh ta nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, cũng không dám xem thêm lần thứ năm nữa.

Lê Nhân nhận lấy thẻ học sinh, lái xe vào bãi đậu xe của trường.

Có rất ít người dưới tuổi vị thành niên lái xe đến trường như cô, những người khác đều dẫn theo người làm đến trường.

Dù sao đây là trường học quý tộc thuộc top một top hai toàn quốc.

Lê Nhân không có hứng thú gì với những chuyện này, cô chỉ muốn yên tĩnh trải nghiệm niềm vui của thiếu nữ như hoa một chút thôi.

Cô lục tìm trí nhớ, vào trong lớp.

Cô đến quá sớm, trong lớp không có một ai cả.

Cô ngồi xuống vị trí của mình, muốn lấy sách ra xem thử, nhưng cô lại phát hiện trong ngăn bàn của mình có một con rắn lạnh băng.

Đúng vậy, một con rắn!

Nếu như là Lê Nhân lúc trước có lẽ đã kêu khóc chói tai. Mà Lê Nhân bây giờ lại cầm con rắn đó lên, quấn trên tay mình: “Vật nhỏ, rất được nha.”

Một con Hoàng Kim Mãng còn nhỏ, thú vị.

“Lê Nhân....”

“Đệt!”

“Lê Nhân! Cô ta đang làm gì vậy? Trong tay cô ta hình như đang cầm Tô Tô của Dao Dao.”

“Lê Nhân, cô vậy mà dám động vào Tô Tô, nó sẽ cắn người đấy!”

Lê Nhân nhìn đám nữ sinh đi vào, đối chiếu tên bọn họ trong đầu.

Cô chống đầu, chọc con rắn ngu ngốc này: “Con rắn này là do tôi nhặt được trong ngăn bàn của tôi. Sau này nó là của tôi, nó tên là Cẩu Đản Tử.”

Mọi người: “....”

Thú cưng được yêu thương nhất của Dao Dao, vậy mà bị Lê Nhân đặt cho một cái tên khó nghe như vậy ..... Cẩu Đản Tử.

Mà con rắn đó ngẩng đầu lên, thân mật cọ cọ vào tay Lê Nhân, biểu thị rất thích cái tên này.

Lê Nhân chọc chọc hoa nhỏ trên đầu ngón tay: “Tiểu Minh à, nó nghe lời hơn mày nhiều, tao đặt cho nó tên gì nó cũng đều không phản đối. Mày xem mày đi, động một cái là tức giận. Mày bảo tao gọi mày là Tiểu Thấu Minh, tao lược bỏ đi một chút gọi mày là Tiểu Minh, mày cũng giận tao cả một đêm...”

Khi Lê Nhân đang tâm tình với Tiểu Thấu Minh, một em gái trang điểm lộng lẫy xông vào cửa.

“Tô Tô? Mau đến chỗ mẹ nào.”

Lê Nhân nhìn xung quanh, sao cô không nhìn thấy mẹ của Hoàng Kim Mãng chứ? Mẹ của Hoàng Kim Mãng này đang ở đâu chứ?”

Thủy Dao chạy đến bên cạnh Lê Nhân, trừng cô một cái: “Lê Nhân, cô vậy mà không sợ Tô Tô nhà tôi.”