Chương 44: Nếu như anh tìm được em sớm hơn anh ta

Trong tòa cao ốc thương nghiệp nào đó ở khu Bạch Kim.

“Boss, vừa rồi hệ thống của chúng ta bị người khác xâm nhập vào.”

Người đàn ông đang ngồi trên ghế suy nghĩ chuyện gì đó lười biếng ngước mắt lên, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn: “Ừ.”

Người đàn em đó nghe thấy giọng nói này, run rẩy: “Hiện tại vẫn chưa tìm ra được nơi ở của người này.”

Bốp!

Một cái cốc thủy tinh đập vào mặt anh ta, người đàn ông thản nhiên nói: “Vậy thì sao?”

Trên đầu người đàn em chảy ra máu tươi, anh ta quỳ xuống không dám động đậy: “Thuộc hạ lập tức đi điều tra!”

“Đợi chút.” Ánh mắt anh nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt có vài phần trống rỗng: “Nghe nói, cô ấy chết rồi?”

Đôi bàn tay thon dài đó của anh khẽ động, giống như muốn nắm chặt lại.

“Đúng vậy, ba tháng trước __”

“Tại sao anh không nói với tôi?” Trên gương mặt tuấn tú của anh có thêm mấy phần âm u.

“Thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức.”

“Ha ha, bây giờ đến cả anh cũng dám lừa tôi rồi sao?” Anh cười lạnh hai tiếng: “Bây giờ các người đều không đặt tôi vào trong mắt nữa rồi.”

“Không có, boss, chúng tôi chỉ là sợ ngài giẫm lên vết xe đổ.”

“Giẫm lên vết xe đổ ....” Anh bóp cây bút bên cạnh: “Cút đi.”

“Boss, Tổng thống của Phong Quốc cũng mất tích hai tháng rồi.” Anh ta muốn nhắc nhở boss, có một số thứ không có được thì chính là không có được. Cho dù anh ta có bỏ ra cái gì, từ đầu đến cuối cũng không thuộc về anh ta.

Anh lầm bầm nói: “Anh ta mất tích cũng rất bình thường. Lê Nhân chết rồi, anh ta cũng sẽ không sống một mình....”

Trong mắt người đàn em kia hiện lên một tia sáng tỏ: “Ý của ngài là? Vậy Tiêu Thanh có thể trực tiếp xưng Đế, nắm giữ Vân Quốc và Phong Quốc. Đại lục Phong Vân này không phải là của anh ta sao. Quả nhiên, dựa vào phụ nữ còn có thể thật sự dựa ra thành tựu.”

Nhưng người đàn ông chỉ thờ ơ hỏi: “Bây giờ bắt được bao nhiêu người rồi?”

“Đã được một trăm người rồi. Boss, không phải ngài muốn lợi dụng năng lượng lần này để trở về đại lục Phong Vân đấy chứ? Thuộc hạ cảm thấy chuyện này không ổn thỏa, cơ thể của ngài không thể chịu được lần thứ hai thoát thể nữa đâu.”

“Anh nói xem, cô ấy có còn sống không?” Anh nhìn lên bầu trời: “Người phụ nữ đó, sao có thể chết chứ. Anh ta cũng sẽ không để cô ấy chết... Anh nói xem, có phải tôi có thể tìm được cô ấy trước người đàn ông kia, sau đó có được cô ấy không!”

“Boss, ngài đã chết vì cô ấy một lần rồi, thuộc hạ không muốn ngài chết tiếp lần nữa.”

“Cút đi.”

“Boss, thuộc hạ theo ngài hai mươi năm rồi, thuộc hạ biết ngài muốn làm cái gì. Đối với Nữ vương Lê Nhân, ngài chỉ có chấp niệm, không có tình yêu. Thuộc hạ không muốn ngài bởi vì chấp niệm của mình mà hại chính mình. Sinh mạng của ngài đã không còn được mấy năm nữa rồi....”

Sắc mặt anh hung tợn nhìn người đàn em: “Ha ha, tại sao anh cứ phải làm trái ý tôi hết lần này đến lần khác chứ?”

“Boss, thuộc hạ hi vọng ngài có thể sống những ngày tháng mà mình thích, mà không phải lại làm tổn thương chính mình nữa.”

Anh ta nói xong thì đứng dậy: “Thuộc hạ lui trước đây.” Anh ta cứng thẳng lưng nhanh chóng lui xuống.

Người đàn ông nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài: “Lê Nhân, em đang ở đâu đây? Nếu như anh tìm được em nhanh hơn anh ta, có phải anh sẽ có được em không.”

Anh đứng dậy, làm một quyết định. Anh muốn đi tìm Lê Nhân.

Chân trời góc biển, cuối cùng anh sẽ tìm được cô!

Lần này, anh phải nhanh hơn người đó!

....

Trở về Bang Lam Diễm, Lê Nhân nhìn người gác cổng, trực tiếp để nhóm người đứng phía sau dọn dẹp.

“Các người gỡ hết tất cả camera bất thường trong biệt thự này ra cho tôi, còn nữa ném hết những người thừa thãi ra ngoài cho tôi.”

“Vâng!”

Lúc này Qúy Lăng và mọi người mới hiểu, hóa ra đại tiểu thư bảo bọn họ qua đây thật sự là dọn dẹp rác rưởi. Nhưng thứ gọi là rác rưởi chính là những người đó.

Mọi người đều có dáng vẻ mài dao soàn soạt, cuối cùng có thể hoạt động ngân cốt rồi.