Chương 37: Lời tạm biệt của cha

Khóe miệng Lê Nhân khẽ nhếch lên: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh đã muốn móc mắt của anh rồi.”

“Vậy thì bây giờ, A Nhân có bỏ được không?”

“Không nỡ.”

“…” Mặc Kiêu khẽ nhếch khóe miệng cười nhẹ.

“Lúc trước cô muốn treo lên đầu giường để thưởng thức, bây giờ cảm thấy nếu mỗi ngày có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm như vậy thì rất là kinh khủng.”

“…”

Lê Nhân nhìn thấy biểu cảm cứng ngắc của anh thì hơi buồn cười, giẫm mạnh lên chân ga lái xe phóng nhanh đi.

Rất nhanh hai người đã về đến nhà. Nhìn căn biệt thự lớn này, tất cả đều lặp lại rồi.

Không thể sử dụng thuộc hạ, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Anh đi về nghỉ ngơi đi.” Đi đến cửa phòng mình, Lê Nhân ngăn cản Mặc Kiêu đang định đi vào phòng cùng với cô. Cô cảnh cáo: “Nếu đêm nay anh dám đến phòng tôi, nhất định tôi sẽ cắt…”

Cô vừa nói vừa nhìn lướt qua thân dưới của anh, cười lạnh một tiếng. Sau khi cô nói xong thì mở cửa đi vào, khóa lại.

Mặc Kiêu sờ sờ cái mũi, ưm… chuyện này xử lý làm sao đây.



Lê Nhân đi vào phòng, lấy cái lọ kia ra nghiên cứu. Rốt cuộc thì thứ này dùng như thế nào?

Giống như là một món đồ rất lợi hại.

Khế ước sao?

Thế nhưng cái lọ này có chất liệu giống như bình thủy tinh bình thường, làm sao có khế ước được?

Cô cắt lên tay mình một miếng, ấn máu vào trên lọ thủy tinh, hồi lâu sau cũng không có phản ứng gì.

Chẳng lẽ không phải là khế ước kiểu này?

Cô cẩn thận quan sát cái lọ này. Cái lọ này giống như một loại dụng cụ dùng để đựng đồ hoàn toàn bằng thủy tinh bịt kín.

Bên trong có mấy ngôi sao nhỏ, không có chỗ để mở ra.

Chẳng lẽ phải phá hủy cái lọ này mới dùng được?

Năm ngôi sao nhỏ lóe sáng…

Như thế này thì làm sao lấy ra đây? Còn nữa, rốt cuộc thì đây là cái gì?

Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn luôn phát ra ánh sáng nhạt, lộng lẫy. Cũng bởi vì kiểu dáng như thế nên Hạ Y Vân mới muốn cướp thứ này đi.

Món đồ cao cấp như vậy, cô chưa bao giờ nhìn thấy nó.

Cốc cốc cốc ——

“Tiểu Nhân có ở đây không?”

“Cha à? Con ở đây.” Nghe thấy giọng nói này, Lê Nhân nhanh chóng đi qua mở cửa.

Đứng ở bên ngoài là Lê Quân Nghị có vẻ mặt tái nhợt: “Tiểu Nhân à, cha cho con một thứ này.”

Ông lấy ra một chiếc lệnh bài màu xanh lam, trên đó viết mấy chữ màu đỏ.

“Đây là thế lực ngầm của bang Lam Diễm, căn cứ của bọn họ đặt ở Bạch Thạch Khê nơi cha đã từng dẫn con đến. Sau này nếu con muốn đến đó thì sẽ có người liên hệ với con. Cũng bởi vì tấm lệnh bài này mà Hạ Tây Văn giữ lại cha, vậy nên con phải giữ gìn cho thật tốt. Sử dụng những người này, đưa bang Lam Diễm trở nên tốt hơn. Nếu như cơ thể của cha không chống đỡ được, bang Lam Diễm kia cũng chỉ có thể dựa vào con. Nếu như cơ thể cha tốt lên, cha sẽ rời khỏi nơi này để đi tìm mẹ của con.”

“Mẹ của con…”

“Ừ, bà ấy không chết, chỉ rời đi mà thôi. Cha có thể tìm được bà ấy.”

Trong mắt của ông tràn ngập vẻ kiên định: “Đương nhiên, cần nhờ con gái bảo bối của cha nhiều hơn nữa, đưa bang Lam Diễm càng ngày càng lớn mạnh. Như thế mới có càng nhiều người hỗ trợ, đi tìm bà ấy cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Sau khi bà ấy rời đi, cha không muốn quản lý chuyện của bang Lam Diễm nữa…”

Lê Nhân lẳng lặng nghe ông nói, vẫn luôn im lặng.

“Tiểu Nhân, con hãy cẩn thận Mặc Kiêu, cậu ta không phải là người bình thường…”

Lê Nhân ngước mắt: “Cha, con tin tưởng anh ấy.”

Lê Quân Nghị vỗ vai cô, thở dài một hơi: “Ừm, cha tin tưởng con, khụ khụ khụ… Con nghỉ ngơi cho tốt, cha đi về trước đây.”

Lê Nhân gật đầu. Lê Quân Nghị bước đi tập tễnh về gian phòng của mình.

Cô nắm chặt lệnh bài trong tay, đóng cửa lại. Như vậy thì cô có thể lợi dụng những người này để cướp bang Lam Diễm về tay.

Cô ngồi xuống giường, lại tiếp tục nghiên cứu cái lọ kia.

Cuối cùng là dùng nó như thế nào hả?!

Cô nghiên cứu rất lâu, ngoài trời đã sáng, cô đã thử rất nhiều biện pháp nhưng vẫn chưa được.

Thế là cô quẳng nó đi, đúng, quẳng đi.

Ngôi sao bên trong rơi xuống, sau đó kỳ tích xảy ra.

Năm ngôi sao lập tức hợp lại với nhau.